Truyện Sex Diễm

Phần 48

Rút kinh nghiệm xương máu hôm qua, mình dậy thật sớm. 6h đã lồm cồm mò vào toilet, ngủ chưa đã giấc tí nào, đúng là cực hình.

Thật ra, mình thức sớm cũng vì muốn tránh mặt em Uyên. Sau vụ án tối qua, chắc ẻm thù mình lắm, gặp mặt lúc này có khi xử đẹp mình chứ chẳng chơi. Thôi thì “tránh voi chẳng xấu mặt nài”, né được cứ né, càng ít va chạm với ẻm càng tốt.

6h30 mình đã hoàn thành xong xuôi mọi thứ, thật khoan khoái. Tót ngay xuống nhà bếp, ngồi chờ chị nấu cho tô bánh canh ăn sáng.

– Hôm nay dậy sớm vậy T? Lạ nha!!
Chị vừa nếm nước dùng, vừa nhìn mình cười.

– Phải cố thôi! Từ lúc nhỏ đó dọn đến nhà mình, sinh hoạt của em bị xáo trộn hết trơn.
Mình nhún vai.

– Hi hi… thôi ráng đi! Dậy sớm cho khỏe người, T ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!
– Nhiều đâu, cả tháng nay mỗi đêm em chỉ ngủ được 4, 5 tiếng là cao.
– Hả?! Mấy giờ T mới ngủ mà được có 4, 5 tiếng?
– Thường là 2h sáng.
– Trời!! Làm gì thức khuya quá vậy?
– Em… học bài (chẳng lẽ bảo là cày truyện dài trên truyensex.us).

Chị bỗng xoay lại nhìn mình nghi ngờ:

– Phải không đó? Hay là chat chit với cô nào?
– Ax… chat chit gì?
– Mà có không?
– Tất nhiên là không. Chị nghe ai nói gì nữa vậy?
– Đêm qua bé Uyên nói đi ngang phòng nghe T gõ bàn phím lách cách lâu lắm!

Zzz, lại là em Uyên ton hót. Cơ mà tường nhà mình rất dày, cửa cũng dày không kém, lại kín mít, bên ngoài muốn nghe được âm thanh trong phòng phải áp tai vào thật chăm chú. Mình lại type bằng 10 ngón, lướt phím rất nhẹ nhàng, em Uyên nghe được cũng tài thật. Chẳng lẽ đêm qua ẻm rình mình?!?

– À, em có học môn word, excel mà. Ngồi máy làm bài thôi chứ gì đâu.
Mình vờ vỡ lẽ ra, gật gù nói.

– Vậy hả? Không phải chat chit với cô nào sao?
Chị vẫn nhìn mình, ánh mắt còn chút nghi ngờ.

– Không là không. Chị không tin em hả?
Mình trợn mắt.

– Giờ thì tin rồi, hi hi!
– Mệt ghê! Sáng chưa ăn gì đã bị điều tra hạch hỏi như tội phạm rồi.
– Xí, hỏi có mấy câu làm thấy ớn! T ăn giò hay thịt nạc?
– Cả hai, lấy nhiều nhen he he…
– Ăn như heo!

Chị mắng yêu, rồi bê lại tô bánh canh đầy ắp thịt giò cho mình, thơm ngất ngây con gà tây.

Đang ăn ngon lành thì em Uyên bước xuống, mặt ẻm không được tươi tắn cho lắm. Mình vờ như không thấy, cứ cắm đầu vào tô bánh canh mà húp sì sụp, tranh thủ chén cho lẹ rồi vọt thôi, ngồi lâu không tốt.

– Uyên ăn bánh canh hén, chị làm luôn nha!
Thấy em Uyên, chị kêu ngay.

– Ừm, cảm ơn!
Em Uyên gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện mình.

Biết ẻm đang nhìn, mình càng chúi đầu thiếu điều muốn úp cái mặt vào luôn trong tô.

– Làm gì ăn như thằng chết đói lâu ngày vậy?
Được một lúc, em Uyên bắt đầu cà khịa.

Mình vẫn lặng lẽ ăn, thực hiện nghiêm túc 3 không: không nghe, không thấy, không nói.

– Điếc hả?
Em Uyên lấy tay che ngay miệng tô bánh canh của mình, hất hàm.

Đánh trống lảng chả được nữa rồi, mình bỏ muỗng xuống, nhìn ẻm nói:

– Làm gì vậy? Không thích giỡn như vậy nhen!
– Không thích thì làm gì nhau? Đánh Uyên hả?
– Bỏ tay ra cho T ăn, trễ giờ rồi…
– Không lấy tay ra đó, rồi sao?

Ẻm vẫn để nguyên bàn tay trắng nõn che tô bánh canh của mình, mặt kênh lên.

– Uyên giỡn dai quá à, T không thích đâu…!!!
Mình cố nhịn, cười gượng.

– Có không thích bằng việc dắt một thằng nào đó về đây, rồi bắt người khác tiếp giùm mình không?
Ẻm nói, mặt vẫn thản nhiên, chẳng tỏ vẻ giận dữ hay gì cả.

Cái chuyện mình lo sợ đã bắt đầu xảy ra rồi. Mình nhìn ẻm, chả biết ẻm đang nghĩ gì? Trả thù mình hay là đùa dai đây?!

– Hôm qua… T đi mua singgum thật mà! Ai bắt Uyên tiếp bạn giùm đâu.
Mình giả lả.

– Đúng lúc há, rủ bạn lại rồi bỏ đi mua singgum, đến 10h mới về.
Ẻm bĩu môi.

– Thì mua singgum, tự dưng thèm bánh tráng quá, mới rủ chị Diễm ra quán ăn tí, ngồi nói chuyện một hồi quên giờ nên…
– Không cần biện hộ nữa, lẻo mép lắm! Tóm lại, T thôi cái trò mai mối đó đi, để Uyên yên. Ok?
– Ok…

Mình đáp ỉu xìu.

– Còn nữa, chiếc PCX của thằng bạn T cùi lắm, kêu nó sắm xế hộp vài tỷ đi, có khi Uyên sẽ nghĩ lại.
Em Uyên cười khẩy.

– Uyên nói chuyện dễ nghe chút được không? Không thích thì thôi, việc gì phải hạ nhục người khác, vui lắm à?
Mình hơi bực. Thanh sida dù gì cũng là bạn thân, lại còn vì mình mới chịu nhục như hôm qua. Giờ lại nghe ẻm xài xể nó, mình không chịu được.

– Vui chứ sao không! Lâu rồi không có dịp xả stress thoải mái như vậy, cũng phải cảm ơn T!
Em Uyên nhìn mình cười đểu.

– Tưởng mình có giá lắm sao? Thường thôi. Loại con gái chỉ sống vì tiền như Uyên, T khinh!!!
Mình đứng dậy xô ghế, đi ra ngoài.

Nãy giờ chị Diễm loay hoay nấu cho em Uyên, vừa bưng lại, thấy mình đùng đùng bỏ ăn thì chạy theo ra.

– T vô ăn cho hết rồi hãy đi học..
Chị níu tay mình.

– Nhìn mặt nó em ăn hết vô rồi. Thôi chị ăn đi, chút về nói chuyện sau hén!
Mình cố kiềm cơn giận, cười với chị.

– Ừm, thôi T đi đi..
– Bb chị, nhớ cẩn thận đừng kể chuyện mình cho nhỏ đó nghe nhen.
– Ừm…

Nghĩ lại cũng thấy lúc nãy mình hơi nặng lời, nhưng lỡ rồi, biết sao được. Ai bảo ẻm sỉ nhục thằng bạn thân của mình, còn cười trên sự đau khổ của người khác. Đúng là mình có lỗi vì tự ý gán ghép ẻm cho Thanh sida, nhưng không thích thì thôi, việc gì phải hung hăng quá khích đến thế? Cứ như mình xúi nó giết ẻm không bằng…