Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Từ ngày ông Ngộ hay tin con gái mà mình yêu thương bị bắt cóc. Một mặt ông lo cho con gái, một mặt ông lo cho sự an toàn của thị trấn quận. Tối nào ông cũng nằm lật qua lật lại, ăn không ngon ngủ không yên, cứ nghĩ đến cảnh “tên mặc đồ đen thần bí” kia vẫn còn lảng vảng đâu đó.
Từ hôm đó, ông bỗng trở nên nghiêm túc bất thường: Điều động thêm nhiều xe cảnh sát, chạy tuần tra chặt chẽ đến mức người dân chỉ cần mở cửa đi đổ rác thôi, cũng thấy xe tuần tra chạy ngang ba bốn vòng, hú còi inh ỏi.
Còn về hắn – từ ngày hắn cứu con gái ông, lại được ông nhìn bằng ánh mắt khác hẳn. Không còn là cái ánh mắt kiểu “như anh thì quê tui đầy”, mà chuyển sang một loại ánh mắt lạ lắm: Vừa xúc động, vừa hài lòng, lại xen chút gì đó… ranh mãnh như phát hiện được bảo vật.
Mỗi lần ông nghĩ đến hắn, ông lại gật gù, rồi gật gù thêm lần nữa, rồi gật mạnh đến mức suýt trẹo cổ. Trong đầu ông cứ ong ong một suy nghĩ:
“Thằng này được… rất được… quá là được! Phải tranh thủ…”
Và thế là, ngồi giữa phòng làm việc, ông Ngộ vô thức khoanh tay trước ngực, mỉm cười nguy hiểm như một con mèo vừa nhìn thấy con cá tự nhảy vào thau.
Ý định vừa lóe lên… là không thể dập tắt được nữa.
Nói là làm… ngay và luôn…
Đêm đó, trăng cũng thanh và gió cũng mát, bên cửa sổ, gió chỉ thổi nhẹ, đủ làm cái rèm cửa phất phơ một cách… khó chịu, vì nó cứ vỗ vào tường bốp bốp như cổ vũ cho quyết định táo bạo của ông Ngộ. Căn nhà nhỏ sáng đèn, còn bên trong thì không khí… căng hơn dây đàn guitar mới thay.
Ông Ngộ ngồi ở giữa bàn, dáng ngồi thẳng đơ như đang chuẩn bị họp hội đồng nhân dân. Ánh đèn vàng chiếu lên cái mặt nghiêm nghị nhưng hơi đỏ đỏ vì mới uống chén rượu cho… lấy can đảm. Ngồi đối diện là cô con gái của ông, bên cạnh cô là hắn.
Xung quanh bàn còn có mấy bậc tiền bối lão thành hàng xóm, họ kéo ghế tới ngồi, tụm lại một chỗ. Người thì khều nhau, người thì háo hức, người thì giả vờ nghiêm túc.
Không ai nói một lời. Mọi ánh mắt đều chăm chú đổ dồn vào cái miệng của ông Ngộ… đúng hơn là cái ria mép đang run run… vì nó còn hơi do dự, chưa cất nổi thành tiếng.
Rồi, ông cũng hít sâu một hơi, gật gù như đã hạ quyết tâm sống còn, rồi từ cái miệng đó phát ra một câu… như sét ngang trán:
“Hai đứa Kết Hôn đi.”
Không khí im lặng rơi cạch xuống đất.
Cô thì trợn tròn mắt. Hắn thì mắt chớp chớp liên tục… Còn mấy ông bà lớn tuổi thì… nổ tung trong im lặng, người phấn khởi, người muốn vỗ tay, người gần như muốn hô: “Chốt đơn!”.
Một lúc sau, cô gái mới đủ bình tĩnh lí nhí nói:
“Dạ… tụi con còn trẻ… chưa có tiết kiệm… chưa chuẩn bị gì hết… với lại… anh ấy còn chưa nhớ ra gì… rồi còn nhiều thứ…”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô thì vui như tết đến: Cô thầm cảm ơn ba cô vì ba đã hiểu, đã cảm thông mà chấp nhận anh ấy, dù hiện tại anh ấy chẳng có gì… ngoài cái mặt… điển trai…
Hắn thì ngồi im ru, không nói gì, nhưng đôi mắt lấp lánh long lanh, ấm áp tới mức muốn bốc hơi cái ly nước trước mặt. Trong lòng hắn ấm ấm, hạnh phúc tràn lên như… đang nhớ lại được gì đó, dù thật ra chẳng nhớ gì cả.
Ông Ngộ vẫn ngồi im re nghe cô nói, không chen ngang, chỉ gật gật như đang nghe kỹ sư trình bày “dự án xây cầu.”
Cuối cùng, ông ngẩng mặt, nhìn cả hai người, hỏi một câu chắc nịch như đinh đóng cột, giọng như sấm:
“Lấy hay không lấy!?”
Không ai kịp thở.
Cô, nhanh hơn cả tia chớp xẹt ngang qua bầu trời… đứng bật dậy nói:
“Lấy…”
Còn hắn thì… không nói một câu, chỉ gật cái đầu cái rụp, mạnh đến mức suýt ngã ghế.
Cả phòng vỡ òa. Người lớn tuổi vỗ tay, ông Ngộ thở phào như trút được gánh nặng, chính ông cũng không biết mình vừa làm mối hay vừa cưỡng ép hôn nhân. Nhưng thôi, “chốt đơn rồi”… không ai chạy được nữa!
Còn đôi trẻ… thì ngồi đỏ mặt, nhưng trái tim thì đang vui mừng nhảy múa, loạn xạ.
… Dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua từng tán cây rậm rạp, cả cánh rừng như nuốt chửng mọi âm thanh. Giữa nơi heo hút ấy, căn nhà gỗ xiêu vẹo đứng nghiêng ngả như chỉ cần một cơn gió mạnh là đổ sập. Cửa kính nứt, tường gỗ mục, từng ván sàn kẽo kẹt như than thở.
Bên trong, ánh nến vàng yếu ớt lập lòe. Người đàn ông mặc trọn bộ đồ đen ngồi tựa lên vách tường, hơi thở dốc, gấp như bị chém đứt mất nửa phổi. Bên hông áo lão, loang một mảng đỏ sẫm. Bàn tay run run của lão ôm chặt phần bụng… nơi xương sườn gãy đang đâm ngược vào trong khiến từng nhịp thở đều đau đến tê dại. Mồ hôi rịn ra trên trán thành từng giọt lớn, chảy xuống gò má và rơi xuống sàn gỗ bụi bặm.
Lão nghiến răng, vừa đau vừa căm hận.
Khớp ngón tay nổi gân khi lão lục lọi trong túi áo và kéo ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, vỏ máy còn dính vài vệt máu khô. Màn hình sáng lên, phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu vì đau đớn lẫn nộ khí.
Lão bấm một dãy số quen thuộc, mỗi tiếng tút vang lên càng như xát muối vào sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, lão lập tức khàn giọng nói, tiếng đứt quãng:
“Ta… khụ… ta đã tìm ra tung tích của hắn… Hắn đang ở gần thị trấn. Nhưng chỗ đó…”
Lão dừng lại, nghiến chặt hàm răng, khi cơn đau quặn thắt xuyên qua lồng ngực.
“… hiện có rất nhiều cảnh sát. Ta bị thương… tạm thời… chưa thể hành động tiếp…”
Một giọt máu mới rỉ xuống từ vết thương, chảy dọc theo áo đen như một đường mực đỏ. Lão hít sâu, mùi gỗ mục và máu tanh hòa vào nhau khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Bên ngoài, gió rít qua những tán cây như tiếng ai đó đang thì thầm trong đêm, còn bên trong căn nhà gỗ, chỉ còn tiếng thở đau đớn và vài lời cuối cùng lão cố gắng nói ra:
“Nhưng… các người phải đến nhanh… trước khi… hắn biến mất lần nữa.”
… Tầng cao nhất của tập đoàn Tôn Thiên, nơi chỉ cần đặt chân vào cũng cảm thấy áp lực như đang đứng trên đỉnh của một đế chế. Căn phòng họp lớn phủ sắc xám lạnh, ánh sáng từ bức tường kính rộng đổ xuống bàn gỗ Cẩm Lai, dài đến mức tưởng như nuốt trọn cả căn phòng.
Tạ Tuyết ngồi ở phía đối diện, lưng thẳng nhưng lòng lại cuộn lên từng đợt sóng bất an.
Cô mặc bộ vest trắng ôm dáng sắc sảo, gương mặt đẹp kiểu lạnh lùng kiêu hãnh nhưng không giấu được một chút căng thẳng nơi khóe mắt. Hai bàn tay cô đặt trên đầu gối, cố giữ bình tĩnh, nhưng từng ngón vẫn hơi run nhẹ, chỉ những ai quan sát thật kỹ mới thấy.
Phía trước cô, Tôn phu nhân… người phụ nữ mà cả giới kinh doanh kiêng nể, đang đứng cạnh bàn, chăm chú xem bản kế hoạch tái thiết khu dân cư cao cấp vùng ngoại ô phía Nam. Kế bên bà là một con chó to lớn, lông màu nâu đỏ, đang ngồi đó, lâu lâu khẽ liếc mắt về Tạ Tuyết, như nữa muốn thăm dò, nữa muốn cảnh cáo.
Bà không một ánh nhìn dành cho Tạ Tuyết.
Không một lời thừa nào trao ra.
Tựa như thời gian của bà vốn mang giá trị cao hơn vàng, và cái người đang ngồi kia… không đáng để bà bận tâm.
Tạ Tuyết cắn nhẹ môi, hơi khó chịu.
Ngay từ lúc Tôn phu nhân vừa bước vào đại sảnh tập đoàn vài hôm trước, bà đã liếc thấy ánh mắt Tạ Tuyết: Ánh mắt có chút ngạo mạn, có chút khinh thường, và xen lẫn… ganh tị.
Ánh mắt đó, Tôn phu nhân nhớ rất rõ.
Thế nên hai lần đầu Tạ Tuyết liên hệ với thư ký xin gặp bà để trình bày dự án, bà thẳng thừng từ chối không thèm suy nghĩ.
Phải đến lần thứ ba, khi thư ký báo rằng chính ông Tạ Chấn, chủ tịch tập đoàn Cửu Long và cũng là ba của Tạ Tuyết, đích thân gọi để xin một cuộc hẹn… bà mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng bà cũng chỉ cho vỏn vẹn 5 phút.
5 phút ít ỏi đến mức như một thử thách:
Nếu cô không đủ bản lĩnh, vậy đừng mong đặt chân vào cuộc chơi của những người phụ nữ ngồi trên đỉnh cao quyền lực.
Tôn phu nhân khẽ khép lại tập hồ sơ.
Tiếng “cạch” nhỏ thôi, nhưng trong căn phòng im đến nghe rõ cả nhịp thở, nó vang lên đầy uy nghi.
Bà ngồi xuống, ngẩng đầu, đôi mắt đen sắc lạnh quét thẳng vào Tạ Tuyết.
Ánh nhìn ấy khiến Tạ Tuyết bất giác dựng sống lưng.
Bà ngồi đó, đơn giản chỉ ngồi đó, uy quyền và xinh đẹp…
Đó không phải vẻ đẹp kiêu kỳ của cô gái trẻ như cô… đó là vẻ đẹp được mài giũa bởi thành công, trí tuệ, và quyền lực. Nét đẹp từng trải, sắc bén như lưỡi dao, đủ khiến người đối diện cảm giác mình bị nhìn thấu đến tận đáy lòng.
“Cô có năm phút.”
Giọng bà trầm, êm, nhưng áp lực của nó như một tấm thép nén chặt lên ngực Tạ Tuyết.
Tạ Tuyết nuốt xuống cơn lo sợ đang dâng lên, cố nở nụ cười chuyên nghiệp.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô xen lẫn kiêu hãnh muốn chứng minh bản thân… và chút cay đắng vì phải đứng dưới cái bóng rộng lớn của ba mình.
Hai người phụ nữ… hai loại quyền lực khác nhau… đối diện nhau qua chiếc bàn dài.
Giống như một trận đấu không tiếng súng, không đổ máu, nhưng từng ánh nhìn, từng hơi thở đều căng như dây đàn.
Tạ Tuyết hít sâu, mở hồ sơ, bắt đầu trình bày.
Nhưng chỉ sau vài câu đầu tiên, cô nhận ra Tôn phu nhân vẫn nhìn cô như thể đang đánh giá con người, chứ không phải dự án.
Nhẹ nhàng.
Bình thản.
Nhưng đầy sát thương.
Kịch tính lặng lẽ bủa vây căn phòng… cuộc đối đầu giữa một phụ nữ trẻ tài năng đang tìm chỗ đứng… và một nữ chủ tịch đã đứng vững trên đỉnh quyền lực quá lâu đến mức không còn một tia e dè nào.
Tôn phu nhân lật giở từng trang cuối cùng của bản dự án, ánh mắt sắc bén của bà di chuyển không bỏ sót một chi tiết nào. Bản hợp đồng dày cộm đặt trước mặt, ánh sáng phản chiếu lên mặt bàn, tạo thành một quầng sáng lạnh lẽo.
Tạ Tuyết ngồi đối diện, đôi tay siết chặt mép váy, lòng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô biết giây phút này quan trọng đến mức chỉ một dấu chấm sai cũng đủ khiến cả dự án đổ sập.
Bà đặt bàn tay lên tập hồ sơ, đầu ngón tay gõ nhẹ, nhịp điệu đều đặn như đang cân nhắc.
Cử chỉ nhỏ thôi nhưng đủ khiến Tạ Tuyết gần như nín thở.
Sau vài giây im lặng đầy sức nặng, Tôn phu nhân nhẹ nhàng cầm bút lên.
Đó là cây bút máy vỏ đen bạc khắc ba chữ “Tôn Tiểu Tịnh” tên bà… biểu tượng của người chỉ cần một nét ký là đủ thay đổi vận mệnh của cả một khu vực.
Bà nghiêng người, viết một dòng vào phần cuối hợp đồng. Nét chữ dứt khoát, mạnh, thanh nhưng sắc như một lưỡi dao:
‘Thành khẩn… không lạm quyền… Đền bù người dân hợp lý.’
Tạ Tuyết mở to mắt.
Câu chữ đơn giản, nhưng đằng sau nó là uy quyền của một người phụ nữ đã vượt qua nửa đời bằng bản lĩnh thép, và cũng là lời cảnh cáo tinh tế dành cho những ai dám giở trò mờ ám trong dự án này.
Chưa để thời gian trôi thêm một nhịp thở, bà ký cái rẹt vào góc tài liệu.
Âm thanh vang lên sắc như ánh kim loại chạm nhau.
Vừa đúng năm phút. Không dư một giây.
Bà đẩy nhẹ hồ sơ sang phía trợ lý, không cần nhìn sang Tạ Tuyết thêm lần nào.
Trợ lý lập tức bước đến, cung kính đưa hợp đồng và bản dự án đã ký cho Tạ Tuyết.
“Cảm ơn cô. Mời cô…”
Giọng vừa khách sáo vừa mang ý tiễn khách không thể rõ hơn.
Tạ Tuyết hơi cúi đầu nhận tài liệu, lòng dâng lên một hỗn độn khó tả: Nhẹ nhõm vì dự án được thông qua, nhưng lại day dứt vì… cô vẫn chưa dám nói ra điều muốn hỏi nhất.
Cô ngước lên, mở miệng định cất lời.
Tôn phu nhân đã xoay ghế lại.
Cả thân người bà quay về hướng những tấm kính trong suốt rộng lớn phía sau bàn làm việc.
Ánh nắng buổi sáng tràn vào, phủ lên vai bà một quầng sáng mềm nhưng đầy uy nghi.
Bà nhìn ra bầu trời xa xăm ngoài kia… nơi những tòa nhà nhỏ dần dưới chân thành phố, nơi có một góc ký ức nào đó của bà đang trú ngụ.
Ánh mắt bà không còn lạnh băng như lúc nãy, mà trở nên sâu thẳm, chứa điều gì đó rất xa, rất cũ.
Rõ ràng, bà đã khóa lại cuộc trò chuyện.
Không một câu tiễn, không một lời giải thích.
Chỉ còn bóng lưng thờ ơ, kiêu hãnh, và đầy bí ẩn.
Tạ Tuyết đứng đó, siết chặt tài liệu trong tay, cảm giác như câu hỏi chưa kịp nói bị nghẹn ngược vào lòng, cùng với nỗi tò mò về con người mà bà đang nghĩ đến…
