Gái Gú Việt Nam

Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 8: Đối Đầu
Buổi tối, tại một vùng ngoại ô phía nam, lại một đêm mưa, cơn mưa như trút hết nỗi giận dữ của bầu trời, từng hạt nặng đến mức đập vào mặt đường nghe lốp bốp như tiếng đá rơi. Gió thổi quật vào mái hiên khiến tấm cửa kính của cửa hàng tiện lợi rung bần bật.

Hắn bước ra khỏi cửa hàng.

Trên tay trái là một chiếc ô đỏ rực bật lên giữa nền trời xám xịt, màu đỏ nổi bật đến mức như một dấu chấm cảm giữa cơn bão. Tay phải hắn xách một chiếc túi xốp màu nâu, còn in rõ dấu nước mưa loang lổ. Trong túi là những món nhỏ hắn mua cho cô:

– Một hộp cà phê cô thích…
– Một gói trà thơm hắn muốn pha cho cô sưởi ấm…
– Vài loại trái cây tươi cô thường ăn khi đọc sách.

Hắn bước đi vội vã, đôi giày dẫm xuống những vũng nước bắn tung tóe. Gương mặt hắn hơi cúi xuống dưới mép ô, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ bình yên kỳ lạ mỗi khi nghĩ đến cô và việc lát nữa được gặp cô trong tiệm sách ấm áp của hai người.

Nhưng khi về đến tiệm…

Cánh cửa gỗ vốn luôn đóng cẩn thận bị phá tung, bản lề gãy cong như bị ai đó đá mạnh từ bên ngoài. Gió lạnh từ cơn bão tạt thẳng vào bên trong, làm những tờ giấy nhỏ trên bàn bay loạn xạ như bươm bướm trắng.

Hắn buông chiếc ô xuống đất.

Bước vào bên trong…

Cảnh tượng trước mắt khiến hơi thở hắn nghẹn lại.

Sách vở văng khắp nơi.

Từng quyển một bị xé tung, quăng loạn xạ trên sàn như thể ai đó đã lật tung cả tiệm lên để tìm một thứ gì đó. Kệ sách nghiêng lệch, vài ngăn đổ sập, bàn làm việc của cô bị kéo lệch ra khỏi vị trí. Không có tiếng người. Không có dấu hiệu cô đâu cả.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng hắn.

“Vân Đình”…

Hắn gọi tên cô một lần…

– Không ai trả lời.

“Vân Đình”…

Hắn gọi lần thứ hai…

Chỉ có tiếng mưa đáp lại từ mái ngói bị thấm nước.

Hắn siết mạnh chiếc túi đồ trong tay đến mức mép túi nhàu nát.

Trái tim hắn bắt đầu đập nhanh, mạnh và loạn, như muốn xé lồng ngực mà lao đi tìm cô ngay lập tức.

Rồi hắn thấy nó…

Một mảnh giấy nhỏ.

Nằm trên bàn, bị gió thổi rì rì muốn cuốn đi.

Hắn bước tới, nhặt lên.

Nét chữ nguệch ngoạc, vội vàng, được viết bằng bút bi:

“Muốn cứu cô gái… thì đến bìa rừng phía tây.”

Hắn không kịp đọc lại lần thứ hai.

Tờ giấy vừa rời tay hắn…

Hắn đã lao đi.

Cơ thể hắn như một mũi tên xé gió, chạy băng qua con phố mưa ngập.

Chiếc ô đỏ rực vẫn nằm nghiêng trên mặt đường, xoay tròn dưới cơn gió mạnh.

Chiếc túi đồ mua cho cô rơi xuống, cà phê và trái cây lăn lóc trên sàn gỗ đầy nước.

Cánh cửa tiệm vẫn mở toang, gió lùa mạnh làm mảnh giấy hắn thả ra vẫn còn đang rơi chậm rãi trong không khí.

Và khi tờ giấy còn chưa kịp chạm đất, hắn đã biến mất vào màn mưa… Hắn lao thẳng về phía bìa rừng phía tây, nơi định mệnh đang chờ hắn.

Cơn mưa trút xuống bìa rừng như những lưỡi dao bạc lao thẳng từ bầu trời tối sầm. Mặt đất nhão nhoẹt bùn, từng vệt nước từ tán cây rơi xuống tạo nên âm thanh lộp bộp dồn dập như nhịp trống của một trận chiến được báo trước.

Dưới màn mưa ấy, hai người đàn ông đứng cách nhau vài mét, hơi thở hòa vào làn sương lạnh.

Hắn – cao lớn, cơ bắp không phô trương nhưng rắn chắc như được đúc từ đá. Áo sơ mi dính sát vào thân vì mưa, để lộ từng đường nét mạnh mẽ. Ánh mắt hắn lạnh lùng, điềm tĩnh đến đáng sợ, như thể cơn bão quanh mình chẳng đủ sức làm hắn nhíu mày.

Đối diện hắn là một người đàn ông mặc toàn đồ đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống che nửa gương mặt. Từng giọt nước mưa chảy từ vành nón, trượt qua đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Thân hình lão to lớn vạm vỡ, dáng đứng như một bóng ma vừa bước ra từ màn đêm đặc quánh.

Không một lời báo trước.

Người áo đen lao tới…

Bùn đất bắn tung lên khi đôi chân lão đạp mạnh xuống. Nắm đấm khổng lồ xé gió, đấm thẳng vào mặt hắn. Hắn chỉ nhẹ nghiêng đầu, né tránh trong gang tấc. Cú đấm mang theo sức nặng của cả cơ thể lao trượt vào thân cây phía sau…

“Rầm!”

… vỏ cây nổ tung, mảnh nhỏ văng ra.

Hắn phản công ngay lập tức.

Hắn xoay người, giáng một cú chỏ ngược vào hàm đối thủ.

“Bụp!”

Tiếng va chạm khô khốc vang lên, đầu người áo đen giật mạnh sang một bên. Lão, lảo đảo nhưng chưa ngã, lập tức lão tung cú đá vòng khiến cả làn nước bắn lên như lưỡi hái.

Hắn trượt chân qua bùn, tận dụng đà trượt để xoay người tung cú đá thấp nhằm vào đầu gối đối phương, một đòn hiểm, chỉ một chiêu là có thể làm gãy khớp.

Người áo đen dồn thân người lên trước, né cú đá hắn, lão đấm thẳng. Nắm đấm của hắn mạnh đến mức tạo ra tiếng rít trong không trung.

Hắn nghiêng người, nắm lấy cổ tay đối thủ, xoay mạnh sang bên phải, dùng vai húc vào ngực lão.

“Bộp!”

Hơi thở người áo đen nghẹn lại.

Hắn đẩy mạnh, xoay tròn cánh tay hắn, bẻ thành khóa. Nhưng đúng lúc ấy, người áo đen gồng cơ, bật hẳn vai ra như con trăn thoát khỏi gọng kìm, xoay người tung cùi chỏ ngược vào mặt hắn.

“Bốp!”

Một âm thanh khô khốc. Cú cùi chỏ khiến đầu hắn lệch sang bên, khóe môi bật máu.

Nhưng hắn vẫn đứng vững.

Thậm chí… hắn còn mỉm cười lạnh.

Điều đó làm người áo đen do dự đúng một nhịp. Và một nhịp là quá đủ.

Hắn lao vào, tấn công dồn dập:

– Một cú đấm thẳng vào bụng.
– Một cú chỏ từ trên bổ xuống.
– Một cú móc mạnh vào xương sườn.

Ba đòn liên tiếp, mạnh như búa tạ. Mỗi cú giáng xuống là nước mưa bắn tung thành từng vòng cung.

Người áo đen khụy gối, bàn tay chống xuống bùn. Hơi thở lão trở nên nặng trịch, từng giọt nước hòa vào mồ hôi và máu trên gương mặt.

Nhưng lão không ngã…

Dồn lực, một cú đấm móc thẳng, được lão tung ra, bay sượt qua má hắn…

“Xẹt!”

… để lại vệt đỏ mờ. Hắn không lùi mà tiến lên, bắt lấy cánh tay lão, kéo xuống, xoay người quật mạnh. “Rầm!”

Cả thân hình to lớn của người áo đen đập xuống bùn.

Lão gầm lên, giật một nắm đất bùn ném thẳng vào mặt đối thủ. Trong khoảnh khắc ấy, lão bật dậy, tung cú đá xoay vòng cực nhanh, cực gắt, gần như không tưởng với thân hình nặng nề của lão.

Cú đá sượt ngang mặt, đủ mạnh để làm lệch cả góc nhìn của hắn.

“Bốp!”

Hắn nhịn đau lao tới, tung thêm một cú đấm nữa vào bẹ sườn lão.

“Bộp… Rắc!”

Hắn lùi một bước…

… rồi bất ngờ, hắn tăng tốc.

Người áo đen cũng tung thêm vài cú đấm xé gió, hắn cúi thấp xuống đúng bằng độ cao của cú đấm, vòng ra sau lưng người áo đen, móc tay qua nách hắn và giật mạnh.

Một đòn khóa vai hoàn hảo.

“Rầm!”

Hắn quật người áo đen xuống đất như ném một khối sắt. Bùn đất văng cao lên cả mét.

Lão nằm đó, thở gấp, cánh tay run run vì đau.

Nhưng thay vì kết thúc, hắn đứng lùi lại… nhường lão đứng dậy.

Khuôn mặt hắn lạnh như thép, ánh mắt không có chút căm thù, chỉ toàn sự điềm tĩnh đến rợn người.

Người áo đen nhìn hắn một giây bằng ánh mắt phẫn nộ… rồi chuyển sang hơi hoảng sợ.

Lão chậm rãi lùi lại, rồi quay đầu bỏ chạy vào màn đêm tối đen.

Dưới cơn mưa nặng hạt, hắn đứng yên. Hắn không đuổi theo.

Bờ vai rộng của hắn bất động giữa trời mưa như một tảng đá không gì lay chuyển nổi.

Ánh mắt hắn dõi theo hướng lão kia biến mất… không phải hằn học, không phải thù hận, mà là một sự bình thản lạnh lẽo như đã biết từ đầu:

“Kẻ đó… rồi sẽ còn quay lại.”

Tiếng bước chân nặng nề của lão dập lên đất ướt, mỗi bước như một dấu móng in sâu vào bìa rừng, trước khi tan biến vào màn mưa trắng xóa.

Hắn chỉ lặng lẽ ngẩng lên, để giọt mưa cuốn trôi vệt máu trên mép, để mặc dòng nước cuốn trôi lớp bùn đang chảy xuống gò má. Cơ ngực phập phồng nhẹ, dấu vết duy nhất của trận đấu vừa rồi.

Mưa, vẫn dội xuống dữ dội, sấm sét nổ xa xa như kéo dài dư âm của trận chiến vừa rồi. Khi bóng người áo đen biến mất hoàn toàn sau hàng cây tối thẫm, hắn lập tức quay người phóng đi, không kịp thở, không kịp lau máu trên mặt.

Chiếc Ford bán tải nằm nghiêng dưới tán cây, cửa kính bên phải đã bị đập móp do cú đạp của kẻ áo đen lúc nhốt cô vào. Những giọt mưa nặng hạt thấm qua khe nứt, nhỏ lộp bộp xuống sàn xe nơi cô gái bị trói đang run rẩy.

Cô đã chứng kiến tất cả…

Từ cú đá đầu tiên, từ những lần hắn bị đánh trượt, từ những cú va chạm mạnh đến mức cả màn mưa bắn tung. Cô nhìn thấy hắn bị thương, thấy máu đỏ hòa với nước mưa chảy trên gò má hắn. Cô muốn hét, muốn khóc, muốn lao ra ngăn lại… nhưng đôi tay bị trói, miệng bị dán kín, cơ thể run lẩy bẩy trong bất lực.

Cô sợ đến mức tim như bị bàn tay ai đó bóp chặt.

Sợ hắn bị thương.

Sợ hắn gục xuống.

Sợ mình sẽ phải nhìn hắn nằm bất động giữa rừng mưa lạnh lẽo.

Đến khi thấy kẻ áo đen bỏ chạy, nước mắt cô không kìm được nữa, tuôn ào ạt như hòa cùng cơn mưa ngoài kia.

Hắn lao đến bên cửa xe.

Một cái đấm mạnh… Rầm…

Cửa kính nứt toạc như tấm gương bị búa bổ.

Hắn thọc tay vào, gạt nốt phần kính còn sót, rồi mở khóa cửa bằng sức mạnh lẫn sự cuống cuồng vì lo lắng cho cô.

“Được rồi… được rồi…”

Hắn thở mạnh, giọng khàn đi vì trận chiến.

Hắn nhanh chóng gỡ băng dính nơi miệng cô.

Cô vừa được tự do đã òa khóc, tiếng nức nghẹn như bật ra từ lồng ngực bị đè nén quá lâu.

“Em… em tưởng… anh…”

Cô nói không thành câu.

Hắn đặt hai tay lên má cô, cố nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và nước mưa lên để nhìn thẳng vào mắt cô.

Giọng hắn trầm, ấm, đầy sự chắc chắn khiến trái tim người nghe lặng đi:

“Không sao rồi. Anh đây. Chúng ta về thôi.”

Rồi không đợi cô gượng đứng, hắn quay lưng lại, để cô ôm lấy vai mình. Hắn luồn tay xuống dưới đầu gối và cột sống cô, nhấc cô lên lưng gọn gàng.

Cô vòng hai tay qua cổ hắn, gương mặt úp vào vai hắn, từng hơi thở run rẩy phả lên làn da ấm áp. Cô vẫn khóc, nhưng không còn vì sợ mà vì biết… cuối cùng cô đã an toàn.

Hắn cõng cô đi giữa cơn mưa lạnh giá.

Mỗi bước chân hắn nặng nề nhưng vững chãi, tiếng bùn giẫm nát dưới chân hòa cùng nhịp mưa rơi. Thân hình hắn che chắn gần như toàn bộ gió lạnh cho cô, còn hơi ấm của hắn thấm qua lớp áo sơ mi đã ướt đẫm.

Giữa bóng rừng đen đặc, chỉ có một dáng người lớn cõng một dáng người nhỏ.

Một người mạnh mẽ đến mức có thể đánh bại kẻ bí ẩn đáng sợ.

Một người yếu đuối đến mức không nói nổi một câu trọn vẹn.

Và dưới cơn mưa dữ dội ấy, sự bình yên cuối cùng cũng tìm được đường quay về.

Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi lộp bộp lên mái ngói cũ, nhưng bên trong tiệm sách cũ, mọi thứ yên tĩnh đến mức nghe rõ từng nhịp thở yếu ớt của cô.

Hắn bế cô vào phòng nhỏ phía sau tiệm, nơi cô thường ngủ trưa khi làm việc mệt. Chiếc giường gỗ nhỏ run lên nhẹ vì hơi lạnh từ cơ thể cô, chiếc mền mỏng không đủ giữ ấm cho người đang run bần bật.

Hắn đặt cô xuống giường thật khẽ, như sợ chỉ cần mạnh tay một chút thôi là cô sẽ vỡ tan.

Cô lạnh đến tím môi.

Mái tóc ướt sũng nước mưa dính vào gò má, da cô tái nhợt, bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy nhưng vẫn không buông tay hắn, ngược lại còn nắm chặt hơn, như thể nếu buông ra… cô sẽ lại bị cuốn vào bóng tối.

Hắn cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc và vì sợ hãi.

Tim hắn thắt lại.

“Ổn rồi… em an toàn rồi.”

Hắn thì thầm, giọng trầm nhưng ấm lạ thường.

Hắn khẽ đứng dậy, chọn bộ đồ sạch và mềm nhất trong tủ của cô. Hắn thay cho cô một cách cẩn thận, nhẹ nhàng đến mức từng động tác đều như của người nâng một món đồ quý giá nhất đời mình… không chút vụ lợi, không chút hấp tấp, chỉ có nỗi lo thuần khiết và thương xót từ sâu trong lòng.

Khi chạm vào tay cô, hắn giật mình.

Lạnh buốt…

Hắn áp tay mình vào trán cô.

Sự nóng rát từ da cô truyền sang hắn rõ rệt, như một tín hiệu báo động.

Cô đang sốt…

Hắn lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, mở tủ gỗ cũ lấy khăn sạch và túi đá nhỏ. Nước bên ngoài vẫn chảy tràn trên sàn gạch, nhưng bước chân hắn vẫn trụ vững, như thể cả thế giới đang rung chuyển chỉ trừ hắn… vì hắn phải chăm sóc cô.

Hắn quay lại giường, lau nhẹ trán cô rồi đặt khăn chườm đá lên, bàn tay hắn chạm nhẹ vào má cô để trấn an.

Cô thở khẽ, đôi mí mắt nặng trĩu, nhưng vẫn tìm kiếm bàn tay hắn như bản năng.

Hắn nắm lấy tay cô.

Ngón tay cô lạnh và yếu, nhưng hắn nắm chặt, truyền sang cô hơi ấm từ lòng bàn tay mình.

Ánh mắt hắn dán vào cô không rời, đầy lo lắng xen lẫn dịu dàng đến nghẹn lòng. Hắn kéo chăn lên, đắp thêm một lớp nữa để cô ấm hơn, rồi ngồi xuống cạnh giường, cúi người lại gần. Giọng hắn thấp, êm, nhẹ như hơi thở:

“Không sao đâu… có anh ở đây rồi.”

Cô nghe thấy câu đó, đôi mắt hơi long lanh, rồi dịu lại. Bờ môi tái nhợt khẽ mím, vẻ căng thẳng dần tan ra. Cô thấy an toàn. Thật sự an toàn.

Một hơi thở nhẹ thoát ra.

Cô chạm vào tay hắn thêm một lần… rồi dần chìm vào giấc ngủ, hơi ấm của hắn bao quanh cô như một tấm chăn vô hình.

Hắn vẫn ngồi đó.

Không rời nửa bước.

Không chớp mắt quá lâu.

Từng giây trôi qua, ánh mắt hắn vẫn dõi theo cô… lo lắng… và tràn đầy yêu thương…