Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục
… Trong căn phòng làm việc rộng lớn của tầng cao nhất tập đoàn bất động sản Cửu Long, ánh nắng chiều muộn rót qua khung kính khổng lồ, phản chiếu lên sàn đá hoa cương sáng bóng. Bức tường phía sau bàn làm việc được ốp gỗ nâu sẫm, treo nổi bật bức tranh phong cảnh thủy mặc cổ kính – di vật từ đời cố chủ tịch Tạ Cửu Long, cha của Tạ Chấn.
Phía trước bàn làm việc dài bằng gỗ cẩm lai, Tạ Tuyết – cô con gái duy nhất của chủ tịch đương nhiệm – ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa trắng ngà, tay cầm điện thoại, miệng khẽ cong lên cười trước màn hình. Tiếng nhạc chuông điện thoại vang nhỏ trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng âm thanh điều hòa chạy êm ru, khiến khung cảnh vừa hiện đại vừa có chút xa cách.
Đằng sau bàn làm việc, Tạ Chấn – người đàn ông ở độ tuổi ngoài năm mươi, dáng cao, vai rộng, khuôn mặt góc cạnh mang nét uy nghiêm, đang xem lại những tập hồ sơ chất cao bên cạnh laptop. Đôi mắt ông sâu và sắc, nhưng chứa đựng sự từng trải của một người đã đi qua thương trường đầy sóng gió.
Giọng ông vang lên trầm tĩnh, nhưng dứt khoát:
“Ngày mai con qua bên tập đoàn Tôn Thiên, đưa bản thảo dự án tái lập phát triển khu đô thị cao cấp vùng ngoại ô phía Nam. Họ sẽ xét duyệt lần cuối rồi triển khai.”
Tạ Tuyết hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chớp nhẹ, nụ cười vẫn chưa kịp tắt. Cô gật đầu, cố giấu đi chút lười biếng vốn có trong phong thái tiểu thư quen được chiều chuộng.
Ông Chấn tiếp tục, giọng ông có phần nghiêm nghị hơn:
“Đây là dự án lớn, cũng là lần hợp tác chiến lược đầu tiên rất quy mô giữa Cửu Long và Tôn Thiên. Con cần làm cho thật tốt.”
Không khí trong phòng bỗng chốc nghiêm túc. Qua ô cửa kính lớn, những tòa nhà san sát phía xa như thu nhỏ lại dưới ánh hoàng hôn.
Tạ Chấn – chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Cửu Long, một tập đoàn hùng mạnh không kém gì tập đoàn Tôn Thiên, vốn là người thông minh, hơi thực dụng và có tầm nhìn xa. Ông kế thừa tập đoàn từ cố chủ tịch Tạ Long, cha mình – người sáng lập đế chế Cửu Long từ hai bàn tay trắng. Trong mắt ông, thương trường là chiến trường, còn tình cảm chỉ là thứ yếu. Nhưng nhìn cô con gái duy nhất đang ngồi cười cười trước mặt, khóe môi ông lại khẽ cong lên, pha lẫn niềm tự hào và lo lắng thầm kín.
Căn phòng lúc này yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng gió ngoài cửa kính và ánh sáng vàng nhạt phủ lên hai thế hệ – một người cha đầy quyền lực, một cô con gái trẻ trung – giữa trung tâm thế giới kinh doanh xa hoa nhưng lạnh lẽo.
Khi nghe ba mình dứt câu giao nhiệm vụ, Tạ Tuyết mới ngẩng lên, đôi mắt sáng hẳn, nụ cười khẽ nở ra như đoán được điều gì thú vị. Cô đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, ánh nhìn vừa sắc bén vừa tinh ranh.
Trong lòng cô dậy lên một niềm vui khó giấu – qua Tôn Thiên nghĩa là cô sẽ gặp lại hắn, người đàn ông khiến tim cô bao lần loạn nhịp.
Hắn – Tôn Cuồng Phong, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Tôn Thiên, là người thừa kế xuất sắc khiến cả giới kinh doanh phải kính nể. Hắn có khí chất lạnh lùng, trầm tĩnh và ánh nhìn sâu thẳm như giấu cả bầu trời. Mỗi khi hắn xuất hiện, dù không nói nhiều, cả không gian dường như cũng phải lắng lại.
Tạ Tuyết vẫn nhớ, ông ngoại của hắn – cố chủ tịch Tôn Thiên – từng là bạn thâm tình với ông nội cô – Tạ Cửu Long. Khi hai vị lão thành còn tại thế, họ cùng nhau sáng lập, hợp tác, rồi chia nhau hai đế chế song song tồn tại, như hai ngọn núi lớn trấn giữ thương trường.
Khi còn nhỏ, mỗi lần ông nội cô và ông ngoại hắn gặp nhau, họ đều mang theo hai đứa trẻ – một Tạ Tuyết lanh lợi, và một Tôn Cuồng Phong trầm tĩnh. Cô khi ấy bám lấy ông nội, suốt ngày chọc ghẹo hắn, còn hắn thì chỉ im lặng, đôi khi liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, như thể mọi trò tinh nghịch của cô chẳng đáng để bận tâm.
Càng lớn, Tạ Tuyết càng cao ngạo, tự tin, thích thể hiện, trong khi Tôn Cuồng Phong càng trầm ổn, kín kẽ và ít nói. Sự tương phản ấy lại khiến cô không dứt ra được. Cô mê hắn từ khi nào cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng, chẳng ai trong thế giới này khiến cô thấy xứng đáng đứng cạnh mình ngoài hắn.
Ý nghĩ ấy khiến cô khẽ cười – nụ cười vừa tự tin vừa có chút tự mãn.
“Dạ, con hiểu rồi ba.”
Cô đứng dậy, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sáng lấp lánh.
“Con sẽ chuẩn bị kỹ cho buổi làm việc ngày mai.”
Tạ Chấn chỉ gật đầu, ánh mắt như thoáng qua nụ cười của con gái, nhưng không nói gì thêm.
Bước ra khỏi văn phòng. Cô vừa đi vừa vuốt nhẹ mái tóc dài, trong đầu tưởng tượng đến cảnh gặp lại hắn – dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sâu, nụ cười hiếm hoi mà chỉ khi ai đó thật sự khiến hắn để tâm mới thấy được.
Về đến nhà, cô lập tức mở điện thoại đặt lịch spa, chăm da, làm tóc, chọn trang phục. Tối hôm ấy, cả căn phòng cô ngập mùi hương nước hoa, váy áo bày la liệt trên giường. Cô đứng trước gương, thử hết bộ này đến bộ khác, vừa cười vừa tự nói nhỏ:
“Ngày mai phải thật hoàn hảo, Tôn Cuồng Phong… lần này anh đừng hòng làm ngơ nữa.”
Ánh đèn vàng phản chiếu lên gương mặt cô – xinh đẹp, quyến rũ và đầy tự tin. Trong mắt Tạ Tuyết lúc ấy, dự án chỉ là cái cớ… còn mục tiêu thật sự là chinh phục trái tim người đàn ông cô đã chờ bao năm.
– Sau khi cả khu phố được đám quậy phá “đáng yêu” kia đền bù thiệt hại, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng được bồi thường cái vườn hoa trước cửa… nơi từng là “Thiên đường nhỏ” nay biến thành “bãi chiến trường mini”. Ngồi chống cằm nhìn đám hoa be bét, cánh gãy, chậu lật ngửa, lòng cô vừa buồn vừa tức, vừa cảm thấy… muốn trồng lại mà không biết nên bắt đầu từ chậu nào.
Đang thở ngắn thở dài, thì cô nghe tiếng bước chân quen thuộc. Hắn xuất hiện… dáng cao ráo, khuôn mặt điển trai nhưng… hai cánh tay thì dán đầy băng cá nhân nhiều màu như cầu vồng di động: Xanh, đỏ, tím, vàng, chỗ to chỗ nhỏ.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ vén lọn tóc mái của cô qua vành tai. Mùi thuốc sát trùng hòa với mùi hoa đất khiến không khí vừa ấm áp vừa buồn cười. Cô ngẩng lên nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ:
“Em chỉ có một tâm nguyện thôi… là anh sẽ tìm lại được trí nhớ… nhớ ra anh tên gì, anh là ai… em muốn đưa anh đi thành phố khám…”
Hắn im lặng, sau vài giây suy nghĩ, thì hắn gật đầu đồng ý đi cùng cô lên bệnh viện Thành phố lớn kiểm tra.
“Được”!
Cô nghe xong thì vui như trúng mùa vụ, hét lên một tiếng rồi nhào vào ôm hôn hắn tới tấp, mặc kệ mấy miếng băng cá nhân suýt rớt khỏi tay hắn. Người đi đường thấy cảnh ấy thì bật cười thích thú, có bà cô bán rau còn nói nhỏ với ông bên cạnh:
“Nhìn tụi nhỏ yêu nhau kìa, vừa tình tứ vừa… tội nghiệp, chắc vừa đánh nhau xong rồi hôn đó!”
Cả dãy phố lại một lần nữa rộn rã tiếng cười, lần này không vì đền bù thiệt hại, mà vì một câu chuyện tình, vừa ngọt vừa “đầy băng cá nhân”.
… Từ mờ sáng, đại sảnh tập đoàn Tôn Thiên đã nhộn nhịp người ra kẻ vào. Trong không gian sang trọng ấy, Tạ Tuyết ngồi ung dung trên chiếc ghế da đen ở vị trí trung tâm, tựa như một nữ hoàng đang kiểm soát toàn bộ khung cảnh. Quanh cô là vài vệ sĩ mặc vest đứng im lặng, ánh mắt sắc bén quét quanh, chỉ riêng sự hiện diện của họ đã khiến người ta cảm nhận được quyền lực tỏa ra từ cô gái này.
Tạ Tuyết có làn da trắng mịn, được dặm phấn khéo léo khiến gương mặt toát lên vẻ hoàn hảo đến mức gần như không thực. Mái tóc dài duỗi thẳng buông qua vai, bóng mượt và gọn gàng, phản chiếu ánh đèn pha lê trên trần nhà. Gương mặt cô mang nét đẹp tự tin, pha chút kiêu kỳ, đôi môi đỏ đậm khẽ nhếch, như thể chẳng có gì trên đời này đủ đáng để cô bận tâm.
Bộ trang phục cô chọn là hàng thiết kế cao cấp, ôm sát những đường cong quyến rũ, vừa gợi cảm vừa đầy khí chất của người phụ nữ quyền lực. Trên cổ tay, trên tai và thậm chí ở ngón tay đều là những món trang sức đắt tiền lấp lánh, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Trước mặt cô là một xấp tài liệu dày, được sắp xếp ngay ngắn. Ngón tay thon dài của cô lật từng trang giấy một cách chậm rãi, ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng. Người ngoài nhìn vào chỉ dám đoán rằng, cô đang đọc hồ sơ của ai đó, có thể là kẻ sắp bị cô “nuốt chửng” trong một thương vụ làm ăn táo bạo nào đó.
Tạ Tuyết không cần phải nói, chỉ cần ngồi im cũng đủ khiến cả đại sảnh mang một bầu không khí khác thường, vừa thu hút, vừa đáng sợ. Cô đẹp, cô thông minh, và trên hết, cô biết rất rõ giá trị của chính mình. Một kiểu cao ngạo lạnh lùng mà không cần gắng gượng.
Khi kim đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng, âm thanh “tích” vang lên vừa dứt thì bên ngoài vang đến tiếng động cơ trầm thấp, đầy uy lực của một chiếc Mercedes AMG One đen bóng. Chiếc xe sang trọng ấy dừng lại trước cổng tập đoàn Tôn Thiên nhẹ nhàng như một con thú quý hiếm vừa hạ cánh.
Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ trung niên độ tầm năm mươi tuổi bước xuống, dáng người thẳng, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sức mạnh khiến người ta vô thức phải cúi đầu. Bên cạnh bà là một con chó to lớn màu nâu đỏ, lông óng mượt, cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc như dao cắt, trông chẳng khác gì một “hộ vệ sinh ra từ địa ngục”.
Khi bà cùng con chó to lớn tiến đến cổng, vài bảo vệ lập tức bước ra, giọng dè chừng:
“Xin lỗi, thưa bà, bà có hẹn trước không… con chó này…”
Bà không trả lời. Bà chỉ khẽ liếc qua họ, cái nhìn lạnh và sâu đến mức khiến người ta thấy da đầu tê dại. Họ chưa kịp nói thêm lời nào, con chó Alaska Giant khổng lồ đã bước lên một bước, rít khẽ trong cổ họng, ánh mắt lóe sáng như lưỡi dao. Chỉ cần ánh nhìn đó thôi cũng đủ khiến ba người bảo vệ đồng loạt lùi nửa bước, mồ hôi rịn ra trên trán.
Không khí xung quanh như ngưng đọng lại khi bà bình thản bước qua cổng, từng bước chậm rãi mà dứt khoát, uy quyền toát ra tự nhiên đến mức không cần bất cứ lời giới thiệu nào.
Khi bà cùng con chó to lớn tiến vào đại sảnh, đám đông đang tấp nập lập tức lắng lại. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hai “nhân vật” vừa xuất hiện. Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:
“Ai vậy? Trông quen lắm…”
“Bà ấy là khách lớn à? Sao không có vệ sĩ mà đi một mình vậy?”
Những nhân viên lâu năm thì lập tức cúi đầu chào thật thấp, giọng khẽ run run:
“Chào Tôn phu nhân ạ!”
Nghe thấy bốn chữ ấy, đám nhân viên mới đứng gần đó sững người. Có người còn suýt đánh rơi cả hồ sơ đang cầm trong tay.
“Tôn… Tôn phu nhân???”
Một người nhân viên kỳ cựu khẽ gật đầu, chỉ về phía bức chân dung lớn treo trang trọng ở góc tường… nơi có hình ảnh của người đàn ông trung niên nghiêm nghị và người con gái trẻ tao nhã bên cạnh.
“Đúng vậy. Bà ấy… chính là con gái của cố chủ tịch sáng lập và cũng là mẹ của chủ tịch đương nhiệm.”
Câu nói ấy như một cơn gió lạnh quét qua đại sảnh. Những ai còn xì xào liền im bặt, chỉ còn tiếng giày cao gót của bà vang lên từng nhịp vững chãi, xen lẫn tiếng móng vuốt con chó gõ nhẹ trên sàn đá hoa cương.
Dù bà ở tuổi trung niên, nhưng vóc dáng vẫn vô cùng chuẩn mực, làn da trắng hồng tự nhiên, gương mặt đẹp và cân đối. Đôi mắt bà to, đen láy, chứa trong đó thứ ánh nhìn của người đã từng đứng trên đỉnh cao quyền lực quá lâu… sắc bén, thấu hiểu và đầy quyền uy.
Bộ đồ bà mặc rất giản dị, chỉ là một chiếc áo lụa màu kem phối với quần tây đen, không hề phô trương, nhưng từng đường may, từng chất liệu lại toát ra sự sang trọng đẳng cấp khó ai sánh kịp. Phong thái của bà không cần cố gắng vẫn khiến mọi người tự động nhường đường, cúi đầu chào.
Không một vệ sĩ, không một tùy tùng… chỉ có bà và con chó nâu đỏ to lớn, nhưng sức hiện diện của họ lại khiến cả tòa nhà như bị chấn động.
Tạ Tuyết, đang ngồi ở khu vực VIP, lúc đầu chỉ liếc nhìn bà với ánh mắt dè bỉu. Trong đầu cô thoáng nghĩ:
“Ăn mặc đơn giản thế mà cũng dám bước vào Tôn Thiên, nhìn sang chẳng khác gì người bình thường.”
Nhưng vài nhân viên đứng gần khẽ ghé tai cô nói nhỏ, giọng thì thào run rẩy:
“Cô không biết sao… đó là Tôn phu nhân, mẹ của chủ tịch đấy!”
Chỉ một câu thôi… mặt Tạ Tuyết lập tức tái đi. Cô cảm nhận rõ mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng. Từ vẻ kiêu kỳ ban đầu, ánh mắt cô bỗng lộ chút lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt tập tài liệu trước mặt.
Cô không ngờ, người phụ nữ giản dị ấy lại chính là người có thể khiến cả tập đoàn Tôn Thiên khuynh đảo chỉ bằng một ánh nhìn.
Sau một hồi do dự, Tạ Tuyết hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đứng dậy, định chủ động bước tới, giới thiệu bản thân, lấy lòng Tôn phu nhân, nhưng khi cô vừa đứng dậy… thì cánh cửa thang máy riêng mở ra, phía cuối đại sảnh. Bà cùng con chó nâu đỏ bước thẳng vào thang máy, điềm tĩnh, mỗi bước đều toát ra khí chất bá đạo khiến không ai dám chen ngang.
Trong nháy mắt, họ biến mất khỏi tầm mắt chỉ với vài bước nhẹ nhàng nhưng uy lực ấy. Con chó vẫn đứng ngay bên bà, như một chiến binh dũng mãnh, trung thành không lời, ánh mắt sắc lạnh, quỷ quái vẫn nhìn xung quanh trước khi thang máy khép lại.
Tạ Tuyết chỉ còn đứng im, tay nắm chặt tập tài liệu, lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Cô chưa kịp thực hiện ý định làm quen, thì một luồng áp lực vô hình đã đè nặng lên cô… áp lực của uy quyền, của lịch sử và của một người phụ nữ không chỉ đẹp, mà còn bá đạo đến mức khiến mọi nỗ lực “lấy lòng” trở nên… vô nghĩa.
Những nhân viên xung quanh cũng nhìn theo, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng và kính sợ. Không ai nói lời nào, nhưng cả đại sảnh vẫn còn dư âm của sự hiện diện khủng khiếp vừa đi qua: Một người phụ nữ và con chó khủng bố, để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tất cả…
