Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Một buổi chiều trời trong và xanh, chiếc xe cảnh sát lạch cạch dừng trước một tiệm sách cũ cuối phố. Ông Ngộ bước xuống, bụng phệ lăn lăn theo nhịp, khuôn mặt tươi cười, tay ông cầm hộp quà, chứa đôi giày thể thao mới tinh mà ông mua từ Thành phố về. Cả tuần ông bôn ba công tác trên phố lớn, nhớ con gái đến nỗi bụng sôi như đang nhắc nhở: “Nhanh về đi!”
Nhưng vừa chạm chân xuống vỉa hè, khuôn mặt ông thay đổi 180 độ: Trán nhăn nhó, khi ông liếc mắt qua tiệm sách – và đó là lần đầu tiên… ông… gặp hắn. Hắn đang lom khom sửa cái bản lề cửa, còn con gái ông đứng cạnh bên, lau mồ hôi cho hắn, đưa nước cho hắn. Cảnh tượng ấy khiến ông muốn ném hộp giày bay thẳng vào đầu hắn… nhưng rồi lại không… vì… con gái ông đang cười tươi, như mặt trời vừa ló dạng.
Ông Ngộ hậm hực bước tới gần, ánh mắt vẫn nhìn hắn, trong đầu thầm nghĩ:
“Độ đẹp trai… chắc… cũng ngang ngửa mình hồi trẻ… chứ không ít… Àh, mà hình như nó cao hơn mình nhiều… chứ không ít.”
Nhìn thấy ba, chân cô như bật lò xo, miệng cười tươi rói… liền ném khăn cái vèo: “Bộp” – cái khăn lau mồ hôi từ tay cô bay thẳng vào mặt hắn…
“Ba! Con nhớ ba quá!”
Ông vội quay sang con gái, ôm chầm lấy, bụng phệ đè lên cô, vừa mừng vừa vui:
“Con khỏe không? Công việc thế nào? Đã ăn uống gì chưa?”
“Dạ, con ổn, mọi việc ổn.”
Như nhận ra gì đó, cô và ông Ngộ quay người lại, nhìn hắn.
Cô thì cười hì hì, hắn thì đứng đực mặt ra như tượng, còn ông Ngộ thì lòng bật cười khoái chí:
“Ừhm, ít ra thì cũng có cái gì đó được ném vào mặt nó… coi như hạ hỏa một chút.”
“Ai đó?” – Ông hỏi.
“Dạ… dạ… người giúp… àh mà thôi ba vào bên trong tiệm ngồi cho mát rồi nói.”
… Cô trả lời lấp lửng, khoác tay ông kéo vào bên trong.
Khi hai người bước ngang qua cửa tiệm, mặt hắn vẫn tỉnh bơ, hắn cũng không ngoái nhìn, chỉ nói đúng một chữ, ngắn gọn, đơn giản, thắm đượm tình người: “Chào!” – Rồi làm tiếp công việc của mình.
Ông Ngộ cũng không kém cạnh, đáp lại đúng ba chữ, thể hiện một con người trí thức, nho nhã, có tính thương người: “Có ý tứ.”
Trong tiệm sách nhỏ ấm cúng, cô hí hửng cầm đôi giày thể thao mới tinh mà ba vừa mua cho, miệng cười tít mắt. Cô lăng xăng pha cho ba tách trà nóng, rót cẩn thận đến mức sợ tràn ra ngoài.
Ba cô – ông Ngộ – ngồi nhâm nhi trà, vừa uống vừa liếc nhìn cô con gái cưng. Ông Ngộ làm cảnh sát mấy chục năm, nhìn một cái là biết… xong rồi, con gái mình đã sa vào lưới tình!
Ông đặt tách trà xuống, hỏi giọng nghiêm mà mắt vẫn sáng long lanh:
“Cái cậu kia là ai? Quen kiểu gì mà con nhìn người ta, như nhìn… cái đôi giày mới ấy?”
Cô gái hơi lúng túng, giọng lí nhí mà cố tỏ ra tự nhiên:
“Dạ… con quen anh ấy… trong một đêm mưa… hôm đó con mang bánh bao và trà nóng cho ba… rồi trên đường về, con gặp anh ấy nằm co ro bên đường, tội lắm…”
Ông Ngộ nhướn mày:
“Ờ hớ, rồi sao nữa?”
“Con không biết, tại sao mà anh ấy bị mất trí nhớ, không có chỗ ở, con… con thấy tội nên giữ lại chăm sóc tạm thôi mà!”
“Ờ, “tạm” mà ở tới giờ hả?” – Ông nhấp ngụm trà, cười nhạt.
Cô đỏ mặt phân bua:
“Dạ, tại anh ấy giúp con sửa chữa cửa tiệm sau cơn bão, rồi phụ việc này việc kia… việc nọ, anh ấy tốt với con lắm ba. Anh ấy cũng hiền, chân thành, biết nấu ăn, biết sửa điện, biết lau bảng hiệu, biết làm… àh àh… nói chung là biết làm hết!”
Ông Ngộ gật gù, mặt vẫn tỉnh bơ như đang tra hỏi nghi phạm:
“Ừhm, nghe cũng “đa chức năng” ha. Vậy hôm nọ con nói người giúp… là cậu ta sao?”
“Dạ… là anh ấy…”
Nhưng trong bụng ông cười thầm: “Thằng mặt thư sinh tướng phụ huynh này coi bộ được. Con gái mình nó chọn cũng có mắt đấy.”
Ông hắng giọng:
“Thôi được, miễn là nó đừng làm con khóc, còn đôi giày này… ba mua rồi khỏi trả lại nhé, coi như “phí giữ người”.”
(Ngụ ý là ông ấy hối lộ sợ cô bỏ ông ấy chạy theo hắn…)
Cô nghe vậy cười tươi rói, còn hắn thì ngồi bên ngoài, lỗ tai thì ngồi bên trong, nên hắn nghe hết đầu đuôi câu chuyện, vừa mừng trong lòng vừa toát mồ hôi hột, cảm giác như vừa vượt qua một cuộc thẩm vấn của cảnh sát… mà không cần còng tay.
Ông nhìn cửa tiệm đổi mới, kiên cố hơn trước, ông cũng an tâm, cũng mừng cho con gái. Thì chợt điện thoại ông đổ chuông, khi nghe xong cuộc gọi, ông liền tạm biệt cô trở về sở.
Bước ngang ra cửa, lần này hắn nhìn ông, ông cũng nhìn lại hắn, ông khẽ nói nhỏ, chỉ vừa đủ ông và hắn nghe:
“Cuối tuần sang nhà…”
Hắn gật đầu cái rụp… nói tiếp theo câu nói của ông:
“… dùng cơm.”
Ông nở nụ cười hài lòng, bước lên xe.
Còn cô thì không nghe thấy ba mình nói gì với hắn, nhưng nhìn thái độ của ông có phần hòa nhã hơn, trong lòng cô bất giác nở một nụ cười bình dị.
Tại một nơi heo hút, giữa vùng đồi núi phủ sương mờ quanh năm, ẩn sâu trong những tán cây rậm rạp là một tòa nhà cũ kỹ bằng bê tông xám, tường loang lổ rêu phong, cửa sắt nặng trĩu kêu ken két mỗi khi gió lùa qua. Không một ai biết chính xác nơi này được xây từ bao giờ, chỉ biết rằng ban ngày thì im ắng như bị lãng quên, còn ban đêm thì thỉnh thoảng vang lên những âm thanh lạ, như tiếng kim loại cọ vào nhau.
Xung quanh khu nhà là một nhóm người mặc đồ rằn ri, mang súng trường và bộ đàm, lặng lẽ đi tuần dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Họ không nói chuyện, chỉ trao đổi bằng ký hiệu tay, như những chiếc bóng di chuyển giữa màn đêm.
Bên dưới tòa nhà ấy là một căn hầm bí mật, không ai ngoài vài người được phép đặt chân xuống. Cánh cửa thép dày mở ra bằng mã vân tay và quét võng mạc, dẫn xuống cầu thang xoắn dài hun hút. Dưới hầm, không gian lạnh buốt, ánh sáng xanh nhấp nháy từ hàng chục màn hình lớn chiếu lên những thiết bị công nghệ cao, dây cáp chằng chịt như mạng nhện, tiếng quạt gió và tiếng máy xử lý dữ liệu vang rền đều đều, như nhịp tim của con quái vật đang ngủ say.
Giữa căn phòng, một người đàn ông ngồi lặng trước dãy màn hình. Dáng ông gầy gò, gương mặt xanh xao vì thiếu ngủ. Cặp kính cận trễ xuống sống mũi, phản chiếu ánh sáng xanh của hàng ký tự đang cuộn nhanh trên màn hình. Ông là người đã lái con tàu trốn đi trong đêm cách đây một tháng, sau cuộc truy đuổi dữ dội của hắn. Người ta tưởng ông đã chết, nhưng thật ra, ông được đưa về đây – nơi bí mật nhất của tổ chức.
Trước mặt ông, trên bàn là một chiếc USB nhỏ bằng kim loại đen, thứ mà ai cũng tin rằng chứa dữ liệu có thể thay đổi mọi thứ. Ông đã dành nhiều ngày, thậm chí nhiều đêm không ngủ để giải mã nó. Phần mềm đang chạy trên màn hình liên tục hiển thị dòng chữ: “ACCESS DENIED – ENCRYPTION LEVEL OMEGA”.
Ông nhíu mày, bàn tay run nhẹ trên bàn phím. Dưới ánh sáng mờ, gương mặt ông hiện rõ vẻ mệt mỏi pha lẫn căng thẳng. Mỗi cú nhấp chuột, mỗi dòng lệnh như đang kéo ông sâu hơn vào mê cung dữ liệu bí ẩn. Đã hơn một tháng trôi qua và USB vẫn im lặng.
Cách người đàn ông ngồi trước dãy màn hình không xa, trong một căn phòng khác của tầng hầm, ánh đèn mờ hắt xuống một chiếc bàn dài bằng kim loại lạnh lẽo. Quanh bàn là bốn người ngoại quốc… ba đàn ông, một phụ nữ… đều mặc vest tối màu, dáng vẻ trầm tĩnh nhưng đôi mắt lại ánh lên sự cảnh giác. Trên mặt bàn, giữa những tách cà phê nguội và tập hồ sơ dày cộp, là một bản đồ điện tử đang bật sáng, hiển thị nhiều ký hiệu lạ và những vệt đỏ nhấp nháy.
Người phụ nữ có mái tóc vàng buộc gọn, giọng nói khẽ mà sắc lạnh:
… “Nếu dữ liệu trong chiếc USB thật sự tồn tại… thì tất cả chúng ta sẽ là người khởi đầu một trang lịch sử mới.”
Một người đàn ông khác, có vẻ là chỉ huy, gật đầu, tay gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn:
… “Vấn đề là… chúng ta không biết còn có ai khác, đang lần theo không. Và tên đó…”… ông ta liếc về phía căn phòng nơi người đàn ông đeo kính đang miệt mài trước màn hình… “… chỉ là con tốt trong ván cờ lớn.”
Không khí đặc quánh, nặng nề như sắp có điều gì đó nổ tung.
Phía sau người đàn ông đeo kính, một người khác đứng yên trong bóng tối. Lão to lớn, cơ bắp rắn chắc, mặc áo khoác đen và đội mũ kết sụp thấp che gần nửa gương mặt. Cặp mắt lão lạnh như thép, dõi theo những dòng lệnh đang nhảy múa trên màn hình. Dáng đứng bất động, nhưng khí thế tỏa ra khiến người khác không dám lại gần.
Trong đầu lão, những hình ảnh cũ chớp nhoáng quay lại… lão đang rà soát lại tất cả những nơi từng đặt chân đến trong suốt hành trình truy tìm. Bất giác, một ký ức lóe lên: Vài hôm trước, lão đã đi ngang vùng ngoại ô phía nam Quận, nơi có những con đường nhỏ ngoằn ngoèo thưa thớt người. Khi chiếc xe của lão lướt qua một tiệm sách cũ, nơi góc phố, trong gương chiếu hậu lão thoáng thấy một bóng người cao lớn, đang xách một thứ gì đó trong tay.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, như thể linh giác đang cảnh báo điều gì. Khuôn mặt ấy lão không nhìn rõ, trời hôm đó u ám, đèn đường chập chờn… nhưng bóng dáng đó, cái cách bước đi giữa đêm gió lạnh ấy… có gì đó quen thuộc đến rợn người.
Lão nheo mắt, khẽ nhếch môi. Bàn tay to siết nhẹ lại, khớp ngón tay kêu rắc khẽ.
“Tiệm sách cũ…” lão lẩm bẩm… “Có lẽ đã đến lúc quay lại đó.”
Ánh đèn xanh từ màn hình chiếu lên nửa khuôn mặt lão, làm nổi bật đôi mắt sắc như dao cắt… ánh nhìn của một kẻ thợ săn vừa tìm thấy dấu vết đầu tiên của con mồi.
Vào một ngày như bao ngày khác, con phố dài yên ắng bỗng chốc biến thành sàn diễn của một cuộc rượt đuổi “kinh điển”. Hắn – điển trai, da trắng, vóc dáng cao lớn cơ bắp, mặc bộ đồ đơn giản nhưng gọn gàng, tay cuồn cuộn như muốn bóp nát mọi vật cản – lao đi như một cơn gió.
Chạy phía trước hắn không xa, là cả một đám người, đầu tóc, ăn mặc kiểu “dân chơi” đủ loại vóc dáng, cao, thấp, gầy, mập, mỗi người một vẻ, đang như chạy như bay, hệt như đang chơi trò chạy tiếp sức… nhưng quên mất luật. Có kẻ trượt chân lộn nhào, giày dép bay tứ tung, mũ nón văng loạn xạ, ai nấy mặt tái mét, vừa sợ vừa bực, vừa đau vì va vào nhau. Tiếng “bịch! Bụp! Oạch!” Vang lên như nhạc nền của sàn diễn.
Cả đám chạy phía trước, hắn thì đuổi theo phía sau, rồi… tất cả biến mất sau góc phố. Nhưng, chưa đầy ba nhịp thở, thấy hắn xuất hiện, chạy ngược quay trở lại, và… Hơn hai mươi người, như đàn kiến hỗn loạn, lao vù vù theo sau hắn, vấp nhau té ngã liên tục, một số quăng dép về phía hắn như đang chơi ném bóng, khiến con ngõ nhỏ rung chuyển và náo loạn hệt như cái chợ trời đêm 30. Vài cụ già vội vàng nép vào cửa sổ, mắt trợn tròn vì không hiểu chuyện gì, lâu lâu ngó đầu ra hóng hớt.
Hắn lao vào ngõ cụt, cả đám cũng lao theo… những âm thanh hỗn loạn vang lên: Tiếng chân dậm đất, tiếng la hét.
“Coi chừng! Ôi trời!”, Tiếng dép văng trúng tường “bịch… bụp!”, Tiếng người va vào nhau “oạch… bộp… bốp” tạo nên một bản hòa tấu hỗn độn mà cực kỳ khó diễn tả… Hắn đứng đó, thở hổn hển, mặt đằng đằng sát khí, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, hắn đưa chân dụi tắt nửa điếu thuốc, đang cháy dở nằm trên đất của một tên nào đó:
“Ai còn đứng được thì chạy tiếp đi!”
Chưa đầy vài phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đúng lúc như dàn nhạc kết thúc. Trong ngõ, cả chục người nằm la liệt dưới đất, lộn xộn như một bãi chiến trường vừa bị máy bay oanh tạc, một vài người còn ngửa mặt nhìn trời, mồ hôi nhễ nhại, vừa sợ vừa hú hồn chim én. Hắn đứng giữa “chiến trường”, thở sâu, nhún vai, và nở một nụ cười lạnh – vừa uy nghiêm, vô cùng bá đạo.
Tại sở cảnh sát Quận, khung cảnh vừa nghiêm trang vừa náo nhiệt. Phía trước bàn làm việc của cảnh sát trưởng, ông Ngộ đứng quan sát. Hắn ngồi một mình, một bên, dáng vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn đầy khí chất. Ở bên còn lại, đám dân chơi – mặt mày sưng húp, quần áo nhăn nhúm, nhìn như vừa trải qua một cơn bão – ngồi co ro, lúng túng. Ông Ngộ định mở lời hỏi thì… như một cơn gió lốc, cô lao vào phòng:
“Gấu…”
Cô la lên, gọi tên hắn, trong giọng nói vừa hốt hoảng vừa đau lòng. Nghe tin hắn bị cảnh sát đưa đi, cô vội mượn chiếc xe đạp của bà hàng xóm và phi như bay lên sở. Cả phòng như rung lên vì tốc độ của cô, mái tóc bay tứ tung, tim mọi người đập loạn nhịp.
Cô chạy thẳng sang bên hắn, ánh mắt rưng rưng nhìn những vết trầy trên tay hắn, lòng đau như cắt, gần như muốn bật khóc. Không chần chừ, cô xoay người hắn, kiểm tra từng chỗ một, nhìn kỹ từng vết thương, sợ bỏ sót chỗ nào. Sau đó, cô quay sang đám dân chơi bên cạnh, ánh mắt như muốn “hủy diệt tất cả”, giọng nghiêm nghị, cố quát mắng một tràng như súng liên thanh… một người đứng lên, hai người lùi lại, có người mặt thì quay đi chỗ khác.
Ông Ngộ ngồi im, mắt trao tráo hồi hộp, nhìn cô. Chỉ khi ông ho nhẹ vài tiếng giọng trầm mà đầy uy lực:
“Bình tĩnh lại đi, để ba… àh… để ta giải quyết,”
Cô mới hít sâu một hơi, bình tâm lại và đứng lùi ra, bước về chỗ cạnh hắn. Không khí vừa căng thẳng vừa kỳ quặc – đám dân chơi vừa sợ, vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn cô thì vừa lo vừa giận, trong khi ông Ngộ vẫn giữ nét điềm tĩnh đặc trưng, như một “vị chỉ huy” trong mọi hỗn loạn.
Ông Ngộ bắt đầu thẩm vấn, giọng trầm mà uy nghiêm, chỉ vào một người trong đám dân chơi:
“Cậu tường thuật lại vụ việc đi.”
Người được chỉ đứng dậy, dáng vẻ phong cách thành khẩn, mắt long lanh, như đang tham dự một buổi thẩm vấn rất quan trọng và đầy ý nghĩa:
“Chuyện là… bọn cháu vừa đi uống bia “tay vịn” về, khi đi ngang tiệm sách, thấy phía trước có trồng nhiều chậu hoa, hoa nở rộ đẹp quá, nên bọn cháu… chỉ định mượn một chút thôi ạ… Cháu chỉ ngắt có mấy bông hoa… rồi chỉ cho thằng bên cạnh, còn nó thì nhổ hai bụi, rồi chỉ sang thằng kế nữa, còn thằng đó thì bê một chậu lớn và hai chậu nhỏ. Rồi… rồi anh ngồi ngay kia, chạy xông ra, rượt đánh bọn cháu… Cháu cũng không biết lý do tại sao anh ấy làm vậy.”
Ông Ngộ nhướng mày…
… còn cô, khi nghe nguyên nhân sự việc thì đầu muốn bốc khói đen, cô lao tới đám kia như định đòi lại “công lý”, nhưng bị tay hắn giữ lại. Ông biết rõ ràng sự việc, nhưng vẫn nhún nhường: Phần lớn đám này là con cháu của những gia đình giàu có, hay tài trợ tiền bạc cho cơ sở hạ tầng thị trấn quận, nên ông không muốn làm căng quá. Dù trong lòng ông không ưa gì lắm, cái đám được nuông chiều ăn chơi phá phách từ nhỏ này – ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Ông ghi thông tin lý lịch và sự việc của từng người vào hồ sơ.
Đến lượt hắn, ông Ngộ hỏi: “Cậu tên gì?”
Cô nhanh miệng, như đọc diễn văn: “Tên Gấu, tuổi 22, địa chỉ tiệm sách…”
Ông Ngộ mặt hơi đơ ra, giả vờ ghi chép cẩn thận, nghiêm chỉnh, nhưng thật ra ông không ghi gì hết, vì hắn là người nhà, là chàng rể mà ông ưng ý và ông muốn bảo vệ… hắn.
Còn hắn vẫn tĩnh bơ, ngồi thản nhiên nhìn ngó vu vơ như chưa hề xảy ra gì.
Khi đến phần bồi thường thiệt hại cho bà con khu phố và thương tích hai bên, cô vội vàng đứng lên, giọng chắc nịch:
“Bọn họ phải đền bù cho Gấu của cô! Khoản này, khoản kia… khoản nọ… phải hợp lý!” Cô liệt kê các khoản đền bù đầy chi tiết, khiến đám dân chơi vừa đau vừa ngượng, chỉ biết câm nín.
Ông Ngộ nhìn đám dân chơi đầy thương tích, rồi quay sang nhìn hắn – mặt hắn vẫn tĩnh lặng như tảng đá. Ông cũng không biết nên giải quyết ai đền bù cho ai, trán ông mồ hôi nhẹ lấm tấm, hơi cau lại, vừa muốn nghiêm chỉnh, vừa tức cười vừa lại muốn đau đầu.
Không khí phòng thẩm vấn vừa căng thẳng vừa gay cấn: Đám dân chơi lúng túng, cô gái hăng hái, hắn bình tĩnh, còn ông Ngộ thì…
