Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm vừa kịp xuyên qua tán cây, mỏng manh như một vệt hy vọng mờ nhạt, bóng dáng cô và hắn đã lặng lẽ đứng trước cổng bệnh viện lớn. Trên vai họ còn nguyên lỉnh kỉnh đồ đạc. Gió sớm lướt qua, se lạnh, mang theo chút mùi thuốc sát trùng còn vương trong hơi thở.
Chẳng bao lâu, chiếc taxi màu vàng nhạt trờ tới. Cửa xe mở ra, tiếng “cạch” vang lên khô khốc đúng lúc tâm trạng cô đang rối như tơ vò. Ngồi trong xe, cô nhìn ra cửa kính, ánh mắt mơ hồ, lặp đi lặp lại những lời của ba cô tối qua.
“Thị trấn rồi sẽ bị giải tỏa… không còn nữa…”
Những câu nói ấy như cơn bão nhỏ quét qua lòng ngực, khiến cô nghẹn lại, thở không tròn hơi.
Hắn ngồi cạnh, bàn tay lớn của hắn khẽ nắm lấy tay cô. Sự ấm áp ấy giống như chiếc neo duy nhất giữ cô không bị cuốn trôi bởi nỗi hoang mang. Nhưng trong đáy mắt hắn cũng ẩn nét xót xa khó che giấu. Thị trấn ấy, không chỉ là nơi cô sinh ra, mà còn là nơi họ gặp nhau, nơi chất đầy kỷ niệm của cả hai.
Khi taxi dừng trước bến xe liên tỉnh, tiếng động cơ tắt đi nghe lạ lùng như báo trước một điều chẳng lành. Họ bước xuống, định lên chuyến xe buýt về lại thị trấn ngoại ô. Nhưng đúng lúc hắn đặt chân lên bậc xe…
Một cơn đau xé ngang đầu…
Hắn khựng lại, bàn tay bấu lấy mép cửa xe buýt. Cả cơ thể hắn nghiêng đi như muốn gục xuống. Cô giật mình hoảng hốt.
“Anh?!”
Không cần đợi hắn đáp, cô vội lao đến, kịp đỡ lấy vai hắn khi đôi chân hắn mất lực. Cô dìu hắn xuống khỏi cửa xe và lảo đảo dẫn hắn về phía chiếc ghế đá dưới bóng một cây cổ thụ gần đó. Lá cây khẽ rung rinh, nhưng tim cô thì như bị bóp nghẹt.
Hắn nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt thái dương, hơi thở nặng nề. Cô gần như phát khóc vì không biết phải làm gì. Mọi thứ xung quanh như chao đảo theo nhịp thở gấp gáp của hắn.
“Anh chờ một chút, để em gọi taxi đưa anh quay lại bệnh viện”.
Cô vừa đứng bật dậy thì cổ tay liền bị giữ lại.
Cô quay lại.
Hắn mở mắt.
Một ánh nhìn… khác hẳn.
Không còn mơ hồ, không còn đau đớn. Mà là một sự tỉnh táo lạnh lẽo, sắc bén, thâm sâu đến mức khiến cô cảm thấy như người trước mặt không phải hắn… mà là một chiến thần vừa thức giấc sau một giấc ngủ dài hàng ngàn năm trời.
“Anh… anh sao vậy?” Cô run run hỏi.
Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã kéo cô vào lòng.
Trong khoảnh khắc ấy, vòng tay hắn siết lại đầy chắc chắn, mạnh mẽ đến mức cô suýt không tin đây là người còn đang đau đầu cách đây vài giây.
Hơi thở của hắn phả bên tai cô, trầm và đầy quyết đoán:
“Anh đã nhớ lại tất cả.”
Cô sững người.
Rồi nước mắt cô tuôn trào không kìm được. Bao ngày thấp thỏm, bao đêm lo sợ… tất cả như vỡ òa thành những giọt nước mắt vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc đến nghẹn.
Cô cũng ôm hắn thật chặt, vai run lên, còn hắn thì đưa tay lau nước mắt cho cô… động tác dịu dàng đến lạ. Hắn cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, đầy ấm áp và bình yên.
Rồi hắn nói, giọng không vòng vo, không do dự:
“Anh muốn đưa em đến một nơi.”
Cô nhìn vào mắt hắn, thấy trong đó có điều gì đó lớn hơn, sâu hơn… và nguy hiểm hơn cả những gì cô từng tưởng tượng.
Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Trong khoảng thời gian đó, tại trụ sở tráng lệ của Tập đoàn Tôn Thiên, không khí đang nóng lên từng phút. Sảnh hội nghị rộng đến mức có thể chứa cả ngàn người, vậy mà hôm nay kín đặc. Ánh đèn chói lóa, tiếng giày bước rầm rập, tiếng bàn tán xôn xao đan xen, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Đây không chỉ là một cuộc họp… mà là một trận đấu quyền lực giữa hai thế lực khổng lồ.
Khán phòng nổ tung sự căng thẳng…
Hàng trăm ánh mắt hướng lên khán đài cao. Trên khán đài là hai chiếc bàn dài đặt đối diện nhau, như hai chiến tuyến.
Bên trái là phe tập đoàn Tôn Thiên!
Ngồi ở vị trí trung tâm là bà Tôn Tiểu Tịnh… chủ tịch tạm thời, xinh đẹp, bá đạo, dáng ngồi thẳng và khí chất không ai sánh kịp. Kế bên bà là nữ luật sư trông nghiêm nghị, với tập hồ sơ dày cộm sẵn sàng nã đạn “lý lẽ” bất kỳ lúc nào.
Phía sau họ là một hình ảnh gây áp lực không kém:
Con chó Alaska Giant to lớn lông nâu đỏ, nằm phủ phục, đôi mắt đỏ sậm lườm lườm nhìn đám đông như một cảnh báo không lời.
Bên cạnh là nữ thư ký trẻ, mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt luôn quan sát.
Phía sau nữa là mấy vệ sĩ mặc vest đen, thân hình đồ sộ, tai gắn bộ đàm, đứng nghiêm trang như cột trụ sắt.
Bên phải là phe tập đoàn Cửu Long!
Ngồi giữa bàn là ông Tạ Chấn… chủ tịch đương nhiệm, người đàn ông quyền lực, ánh mắt sắc lạnh, khí thế như muốn nuốt trọn cả căn phòng.
Hai bên ông là…
Tạ Tuyết, con gái ông, gương mặt đẹp nhưng đầy lo âu tiềm ẩn.
Luật sư riêng, ánh mắt lão luyện, tay đặt sẵn trên tập tài liệu như háo hức, chờ đợi pha tấn công tiếp theo.
Sau lưng họ là dàn hậu thuẫn mạnh mẽ:
Bà thư ký tóc tém, gương mặt nghiêm nghị và lạnh như băng.
Vài vệ sĩ vest xám, đứng thẳng tắp, như những bức tượng thép không rỉ.
Đoạn video chấn động mở màn!
Khi chiếc màn hình lớn phía sau bật sáng, cả hội trường lập tức im bặt. Từng khung hình hiện lên, cảnh giải tỏa, tiếng người dân phản đối, hình ảnh hỗn loạn và những phát ngôn sai trái được ghi lại.
Không khí trở nên đặc quánh, tựa có thể cắt bằng dao.
Màn hình tắt.
… Và thế là… cuộc đối đầu thật sự bắt đầu!
Phe Cửu Long: Quy trách nhiệm cho dân…
Ông Tạ Chấn mở lời trước, giọng trầm, dứt khoát:
“Người dân… vốn quê mùa, thiếu hiểu biết. Họ bị kích động, gây cản trở. Bên tôi đã cố gắng xử lý nhẹ nhàng nhất. Tập đoàn vẫn hướng tới giải pháp tốt nhất.”
Một câu nói, những tiếng xì xào bên dưới dậy lên như sóng. Một số người nhíu mày, số khác trừng mắt.
Phe Tôn Thiên: Tuyên bố chấm dứt hợp đồng…
Bà Tịnh lập tức phản công, giọng sắc như mũi dao:
“Tôi không cần biện minh. Bên ông đã không tuân theo ước định, chối bỏ trách nhiệm, để xảy ra hỗn loạn và gây tổn hại đến uy tín của chúng tôi.”
Luật sư bên cạnh bà lập tức đưa ra một xấp tài liệu:
“Tập đoàn Tôn Thiên yêu cầu chấm dứt hợp tác, thu hồi vốn đầu tư ngay lập tức.”
Lời tuyên bố như tiếng sét chấn động cả hội nghị.
Cuộc chiến lý lẽ: Nảy lửa từng câu từng chữ…
Hai bên luật sư liên tiếp tung ra lý luận, phản bác, dẫn chứng. Giọng nói đan xen, cao thấp, sắc bén như hai lưỡi gươm đối đầu, nảy lửa, khốc liệt.
Không một ai trong khán phòng dám thở mạnh.
Càng lúc càng gay cấn.
Càng lúc càng nóng bỏng.
Lá bài cuối của ông Chấn…
Đến khi tưởng rằng cuộc tranh chấp sắp nghiêng hẳn về phe Tôn Thiên, ông Tạ Chấn đột nhiên đứng dậy.
Gương mặt ông đầy tự tin, như thể đã chờ đúng khoảnh khắc này.
Ông nhìn thẳng vào bà Tịnh, giọng dõng dạc:
“Bà chỉ là chủ tịch tạm thời. Bà không có quyền hủy hợp đồng. Quyền này… chỉ thuộc về chủ tịch chính thức.”
Cả khán phòng như nổ tung.
Một vài thành viên hội đồng quản trị thì thầm bàn tán. Bà Tịnh khựng lại. Gương mặt bà thoáng biến sắc… bà biết rõ điều đó là sự thật.
Không thể phủ nhận.
Không thể phản bác.
Không thể tiếp tục ép đối phương vào đường cùng.
Trận chiến lập tức trở nên giằng co dữ dội.
Nhưng… họ không hề biết…
Trong một góc tối khuất sau hàng cột lớn, nơi không ai chú ý, có hai ánh mắt đang lặng lẽ dõi theo.
Một ánh mắt sắc bén, lạnh đến mức khiến không khí xung quanh như đóng băng, ánh mắt của một kẻ đã tỉnh dậy sau quên lãng, một người từ bóng tối bước ra với ký ức trọn vẹn.
Ánh mắt còn lại thì run rẩy, bàng hoàng, không hiểu vì sao mình lại đứng tại đây, càng không hiểu chuyện gì sắp sửa xảy đến… nhưng linh cảm mách bảo rằng thứ trước mắt còn đáng sợ hơn cả thị trấn đang bị giải tỏa.
Hai người đứng sát nhau trong bóng tối.
Một người bình tĩnh như đã chuẩn bị từ rất lâu.
Một người run sợ đến mức trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Và mọi thứ… chỉ mới bắt đầu.
Hai vị luật sư hai bên bàn đồng loạt đứng bật dậy, giọng nói mạnh mẽ vang lên theo từng lập luận cuối cùng. Họ xoay quanh các điều khoản, viện dẫn luật, phản biện sắc bén như những nhát kiếm cuối cùng trước khi cuộc chiến chuyển sang hồi quyết định.
Không khí trong hội trường căng như dây đàn sắp đứt.
Đến mức chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể khiến tất cả vỡ tung.
Cuộc biểu quyết, định đoạt vận mệnh…
Khi mọi lập luận đã được tung ra hết, chủ tọa cuộc họp là ủy viên thành phố, gõ mạnh chiếc búa gỗ xuống mặt bàn: “Cốp… cốp”.
“Chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết. Giữ hay hủy hợp đồng dự án.”
Cả hội trường im phăng phắc.
Đây là giây phút phân định thắng bại giữa hai tập đoàn hùng mạnh.
Bên Tạ Chấn, nụ cười đắc ý đã sớm nhen nhóm trên môi ông ta.
Tạ Tuyết ngồi cạnh ba, khoanh tay đầy tự mãn, ánh mắt nhìn bà Tịnh như thể tuyên bố: Kết thúc rồi.
Người phe Cửu Long đồng loạt đưa tay lên, như một làn sóng áp đảo.
Số đông nghiêng về phía họ.
Thậm chí những người còn lưỡng lự từ lúc đầu cũng bắt đầu dịch chuyển ánh mắt, có người khẽ nhướng mày rồi chậm rãi giơ tay theo.
Phía phe Tôn Thiên: Căng thẳng tột độ…
Bên bà Tôn Tiểu Tịnh, không khí như rơi vào đáy vực.
Một số cổ đông do dự, gương mặt họ đầy mâu thuẫn.
Họ tôn trọng bà… nhưng bà chỉ giữ chức Chủ tịch tạm thời.
Họ ngưỡng mộ con trai bà – vị Chủ tịch chính thức – nhưng anh ta đã biệt tăm mất dạng gần nửa năm nay.
Áp lực tứ phía đè nặng lên vai bà:
Hội đồng quản trị chờ ý kiến…
Truyền thông đang giám sát…
Danh dự tập đoàn đang đứng bên bờ vực…
Và cả số phận của hàng trăm người dân thị trấn đang treo lơ lửng giữa trời…
Từng người một giơ tay.
Bên ông Chấn càng lúc càng áp đảo.
Ông Chấn ngả người ra ghế, khóe môi nhếch cao:
“Trò chơi… kết thúc rồi.”
Tạ Tuyết cũng cười mỉa, như thể thấy trước chiến thắng.
Giây phút công bố kết quả…
Chủ tọa nhìn bảng thống kê đang hiện lên màn hình, chuẩn bị cất tiếng đọc kết quả.
Ngay khoảnh khắc tiếng đầu tiên vừa bật ra khỏi miệng.
… BÙM…
Không phải tiếng nổ.
Không phải tiếng đập bàn.
Mà là một giọng nói.
Trầm.
Ổn định.
Vang vọng.
Sắc bén như xuyên thủng cả hội trường.
“TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý.”
Âm lượng không lớn, nhưng mỗi chữ như mang theo trọng lượng của cả ngọn núi đập thẳng vào tai mọi người.
Cả hội trường choáng váng.
Các cổ đông xoay đầu lia lịa.
Nhân viên thì ngừng thở.
Luật sư và bảo vệ lập tức cảnh giác.
Ánh mắt của ông Tạ Chấn và Tạ Tuyết lập tức tối sầm lại.
Nhưng giữa hàng trăm người đang hoang mang tìm kiếm chủ nhân giọng nói đó…
Chỉ duy nhất một người hiểu ngay lập tức.
Phản ứng của bà Tịnh…
Bà Tôn Tiểu Tịnh như bị sét đánh ngang tai… nhưng không phải vì bất ngờ, mà vì chấn động đến tận đáy lòng.
Giọng nói đó…
Trầm ổn.
Vững chãi.
Không run sợ.
Không mơ hồ.
Một giọng nói mà bà đã mong mỏi từng ngày.
Một giọng nói mà bà đã nghĩ mình sẽ không còn được nghe lại.
Hai mắt bà đỏ hoe, lồng ngực nghẹn lại, hơi thở run nhẹ như một người vừa được kéo từ vực sâu lên.
Bà quay phắt về phía góc khuất của hội trường.
…
Hai bóng người xuất hiện…
Dưới ánh đèn mờ của góc tối, hai bóng dáng đứng sát nhau.
Một người cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, đôi mắt sắc như một lưỡi dao lạnh. Ánh mắt ấy không hề run – ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể hắn đã dự đoán trước tất cả.
Còn bên cạnh, cô gái nhỏ bé hơn, ánh mắt đầy bàng hoàng, hơi thở gấp gáp vì hồi hộp và sợ hãi. Cô không biết vì sao mình lại ở đây, nhưng linh cảm mách bảo cô: Nơi này sắp nổi dậy Sóng Thần.
Bà Tịnh nhìn thấy họ.
Nhìn thấy hắn…
Khóe môi bà khẽ run.
Rồi chậm rãi nở thành một nụ cười, một nụ cười viên mãn, hạnh phúc, giải thoát.
Bởi vì chủ nhân giọng nói ấy…
Chính là người mà tất cả đều tưởng, đã biến mất khỏi thế giới này.
Chủ tịch thực sự của Tập đoàn Tôn Thiên.
Và giờ đây…
… Hắn đã trở lại…
Hắn nắm chặt tay cô, bước ra từ bóng tối như một chiến thần hạ phàm. Không cần áo vest đắt tiền, không cần vệ sĩ hộ tống. Chỉ với bộ đồ bình dị và dáng đứng thẳng tắp, hắn tạo nên một uy lực khiến cả hội trường run nhẹ như gió gặp bão.
Cơ thể cao lớn, rắn chắc của hắn như tỏa ra sức mạnh vô hình.
Ánh mắt hắn sáng lạnh, sâu thăm thẳm như một vì sao băng rơi từ trời cao – vừa đẹp đến choáng ngợp, vừa lạnh đến rợn người.
Vẻ mặt hắn đầy tự tin tuyệt đối, quyết đoán không một khe hở, như một người đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này suốt đời.
Và mỗi bước chân hắn bước ra…
Không ai bảo ai, đám đông tự dạt sang hai bên.
Không phải vì hắn chen lấn.
Mà vì khí thế của hắn ép lùi cả linh hồn của những người đứng gần.
Cô bị hắn nắm tay kéo đi theo, trái tim như muốn vỡ tung. Ánh mắt hàng trăm con người nhìn dán vào họ, nhìn hắn rồi nhìn cô. Áp lực đè lên vai cô như cả ngọn núi.
Cô bối rối.
Cô lo sợ.
Cô không hiểu vì sao hắn lại đưa mình đến nơi quyền lực kinh hoàng như thế này, và điều gì buộc hắn phải làm vậy.
Những tiếng xì xào nổi lên như bão:
Phía phe Cửu Long:
“Người đó là ai?”
“Sao lọt vào đây được?”
“Nhìn đẹp trai thật nhưng khí thế ghê quá…”
“Ánh mắt nó lạnh đến rợn người.”
“Lén vào à? Dám gây rối ở đây chắc… hắn điên rồi!”
Phía phe Tôn Thiên:
“Đó… đó thật sự là Chủ tịch…”
“Là Tôn Cuồng Phong?!”
“Trời ơi! Chủ tịch đã về!”
“Còn cô gái kia là ai vậy? Lạ quá…”
“Nhưng công nhận họ đẹp đôi quá…”
Cả hội trường rộng lớn trở thành một biển âm thanh hỗn loạn.
Nhưng hắn – Tôn Cuồng Phong – không nói một lời, không trả lời ai.
Hắn chỉ nắm tay cô càng chặt hơn, như muốn nói với cô:
“Cứ theo anh.”…
Khoảnh khắc hắn đứng trước bà Tịnh…
Hắn dừng lại trước mặt bà Tôn Tiểu Tịnh.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau…
Không còn tiếng ồn.
Không còn áp lực.
Không còn tranh chấp.
Chỉ còn mẹ và con.
Hắn nhìn bà – sâu sắc, xúc động, và đầy chân thành.
Rồi hắn ôm chầm lấy bà.
Cả hội trường chết lặng như hóa đá.
Bà Tịnh ôm lại hắn, toàn thân bà run nhẹ, nước mắt hạnh phúc trào ra không kìm nổi. Bà đã chờ ngày này… chờ đến mức tưởng rằng hy vọng đã bị thời gian vứt bỏ.
Hắn vỗ nhẹ lưng bà, trấn an, mạnh mẽ mà ấm áp.
Toàn bộ người của phe Tôn Thiên ngồi dưới đều đứng bật dậy:
“CHÀO CHỦ TỊCH!!!”
Âm thanh chấn động như một cơn địa chấn làm rung chuyển cả hội trường.
Họ đồng loạt cúi đầu, từng người một, như nghênh đón vị vua chính thức trở về ngai vàng.
Ôm bà được một lúc, hắn nói khẽ, giọng chắc nịch:
“Con đã trở lại. Mẹ… hãy để con giải quyết.”
Bà Tịnh nghẹn ngào:
“Được… được… Tôn Cuồng Phong, chào mừng con trở về.”
Con chó to lớn nâu đỏ đứng cạnh bà cũng vẫy đuôi quẫy mạnh, sủa một tiếng mừng rỡ khiến cả hội trường đầy xúc động.
Cô người luôn ở bên hắn – bàng hoàng tột độ…
Cô đứng đó, đôi mắt mở to, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
… Anh ấy là ai…
… Chồng mình là… là Chủ tịch thực sự của Tập đoàn Tôn Thiên?
… Một trong những người quyền lực nhất đất nước?
Bao câu hỏi từng khiến cô trăn trở suốt thời gian qua…
… tất cả được giải đáp chỉ trong một khoảnh khắc.
Niềm vui trào dâng.
Nhưng song song là sự chấn động khiến chân cô run nhẹ.
Tương lai của họ…
Sẽ ra sao…
Cô – một cô gái bình thường – liệu có thể sánh bước cạnh người như hắn?
Cô chưa kịp định hình thì…
Khoảnh khắc định mệnh…
Hắn quay lại nắm lấy tay cô – lần này mạnh và chắc hơn lúc trước.
Hắn kéo cô đến sát cạnh mình, rồi nhìn thẳng vào mặt bà Tịnh.
Giọng hắn rõ ràng, không chần chừ, không giấu giếm:
“Thưa mẹ. Đây là… VỢ CON.”
Cả không gian lại như nổ tung.
Cô sững người.
Mắt mở lớn.
Hơi thở nghẹn lại.
Hắn nhìn sang cô.
Chỉ thoáng một giây do dự.
Cô lập tức gật đầu một cái rụp:
“Con… con chào Mẹ.”
Bà Tịnh há hốc miệng.
Toàn thân bà như đóng băng một giây.
Rồi…
BÙM!
Cả hội trường bùng nổ thành một cơn chấn động dữ dội gấp nhiều lần.
Tiếng bàn tán rền trời.
Tiếng kinh ngạc đập vào tai nhau.
Người sốc nhất…
Không ai khác chính là Tạ Oanh, con gái ông Tạ Chấn – người từng thầm thích Tôn Cuồng Phong.
Mặt cô ta tái mét như tro, đôi mắt tràn đầy ghen tuông và phẫn nộ đến mức suýt phát điên.
Không để ai kịp phản ứng, Tôn Cuồng Phong rút ra một tài liệu từ thư ký, ký xoẹt một chữ ký tràn đầy quyền uy.
Ném xuống bàn.
Giọng hắn vang lên như lưỡi kiếm chém thẳng vào toàn bộ phe Cửu Long:
“Hợp đồng – Hủy bỏ. Từ giây phút này.”
Ông Chấn ngồi sụp xuống ghế.
Cả thế giới của ông ta…
Sụp đổ trong một chữ ký…
